Chương 30: Sự Thật

Ông cụ Cố không nói gì nữa.

Quả thật, lý lẽ mà Đường Nhã Tịnh nói cũng đúng.

Ông ta cũng có con nuôi.

Thái độ của ông ta đối với con nuôi cũng khác cách đối xử với con trai ruột của mình.

Lúc trước ông ta nhận nuôi những đứa con này, có mục đích rất rõ ràng, chính là để cho những đứa con nuôi làm cánh tay phải phụ tá cho con trai ruột của mình.

Mà con nuôi của ông ta, cũng được ông ta cứu về trong thời điểm nguy cấp, cho nên bọn họ biết ơn ông ta không thôi.

Cho dù ông ta có yêu cầu bọn họ hy sinh mạng sống của bọn họ vì con trai mình, bọn họ cũng sẽ không oán hận lời nào.

Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, cách ông ta đối xử với những đứa con nuôi của mình cũng giống như cách ông yêu thương con ruột vậy.

Con trai ruột và con nuôi của ông yêu thương nhau giống như anh em ruột, con trai ruột trước nay không bao giờ coi con nuôi của ông như kẻ hầu người hạ.

Nhưng nhà họ Đường lại khác biệt.

Nhà họ Đường cũng chỉ có đứa con trai lớn của Đường Tùng Bác là hiền hậu một chút, đối xử tốt với Đường Nhã Tịnh bằng cả tấm lòng mình.

Những người khác, quả thực coi Đường Nhã Tịnh như người giúp việc, vừa bóc lột giá trị của Đường Nhã Tịnh, lại vừa xem thường cô ấy, hoàn toàn không đối xử với cô ấy như một con người.

Ông ta chưa bao giờ đối xử với con nuôi của mình như thế cả!

Cho nên mới nói, người nhà họ Đường nói chung đều không phải là thứ tốt lành gì.

Khinh thường!

Ông ta bất mãn mà hừ một tiếng, vẻ mặt hết sức khinh bỉ người nhà họ Đường.

Cố Đông Quân nghiêng nghiêng khóe miệng: "Bây giờ tôi cực kỳ muốn biết, sau khi ông Ôn Kỳ Phong kia biết được cô là con gái ruột của ông ấy, sẽ cảm thấy thế nào!”

Con gái ruột thịt của mình, bị người nhà họ Đường coi như con ở, còn đối xử tệ bạc bao nhiêu năm qua.

Thậm chí, để cứu mạng con trai cả của Đường Tùng Bác, bị buộc phải đi làm thụ tinh trong ống nghiệm mà trước đó ngay cả một người bạn trai cũng chưa từng có.

Anh rất muốn biết, một người nhìn có vẻ dịu dàng ôn hòa nho nhã, thực ra lại cực kỳ kiêu ngạo bao che lỗi lầm như Ôn Kỳ Phong, sau khi biết tất cả những chuyện này, sẽ cảm thấy như thế nào!

Ôn Thành.

Biệt thự nhà họ Ôn.

Ôn Kỳ Phong ngồi trong phòng làm việc mà ngẩn người.

Trên bàn sách trước mặt ông ta đang bày ra tài liệu mà Đường Thiên Vũ gửi fax tới.

Mới vừa nãy, Đường Thiên Vũ gọi video cho ông ta với dáng vẻ mặt mũi bầm tím.

Ông ta rất giật mình, hỏi Đường Thiên Vũ, là ai đã làm anh ta bị thương.

Đường Thiên Vũ lại không trả lời ông ta, nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi rằng có người nói cho anh ta biết, Ôn Bảo Nhi không phải con gái ruột của ông ta, mà là con gái của Đường Huyền Sâm.

Con gái ruột của ông ta, là Đường Nhã Tịnh.

Ông ta cực kỳ kinh ngạc, mới hỏi Đường Thiên Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đường Thiên Vũ lại có vẻ mặt nôn nóng vung vẩy cánh tay vài cái, lại không chịu giải thích chuyện gì đã xảy ra, chỉ nói qua loa đại khái rằng, anh ta sẽ lập tức fax một phần tư liệu điều tra cho ông ta.

Đợi đến khi ông ta đọc xong hết tài liệu, ông ta sẽ hiểu ra tất cả mọi thứ.

Đường Thiên Vũ nói không sai.

Sau khi xem xét hết các tài liệu điều tra, ông ta đã thực sự hiểu tất cả mọi chuyện.

Ôn Bảo Nhi không phải con gái ruột của ông ta, mà Đường Nhã Tịnh mới đúng.

Thậm chí, ông ta hoàn toàn không cần đi làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con, cũng có thể xác định được, Đường Nhã Tịnh là con gái ruột của mình.

Bởi vì, ông ta lần lượt so sánh Ôn Bảo Nhi và Đường Nhã Tịnh cùng với ảnh chụp của mình.

Ngoại hình của Ôn Bảo Nhi không có chút điểm tương đồng nào với ông ta.

Còn mắt mũi và các đường nét của Đường Nhã Tịnh, lại loáng thoáng có thể nhìn thấy được dáng vẻ của ông ta.

Trước kia, không ai nói Ôn Bảo Nhi không phải con gái ruột của ông ta, nên trong khi ông ta không hề có chút hoài nghi nào, cũng không cảm thấy Ôn Bảo Nhi không giống mình thì có vấn đề gì.

Mặc dù bề ngoài Ôn Bảo Nhi không giống ông ta, nhưng lại rất giống vợ của ông ta.

Con gái giống mẹ mình không phải là chuyện rất bình thường sao?

Ai lại vô duyên vô cớ đi nghi ngờ con cái của mình, không phải con ruột đâu cơ chứ?

Nhưng khi ông ta bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ, bình tĩnh tinh thần lại tìm kiếm chứng cứ, ông ta mới phát hiện ra, Ôn Bảo Nhi lớn lên chẳng những không giống ông ta, lại còn không có chút điểm tương tự nào với bố mẹ của ông ta nữa.

Những đặc điểm đặc trưng bề ngoài của người nhà họ Ôn bọn họ, Ôn Bảo Nhi không hề có một cái nào.

Ngược lại, ảnh chụp của Đường Nhã Tịnh và mẹ ông ta khi còn trẻ, ít nhất cũng giống nhau ba bốn phần.

Bởi vì Ôn Bảo Nhi lớn lên rất giống vợ mình, nên ông ta chưa bao giờ hoài nghi Ôn Bảo Nhi không phải là con gái ruột thịt của mình.

Nhưng Ôn Bảo Nhi lớn giống vợ mình, cũng không phải bởi vì Ôn Bảo Nhi là máu mủ ruột thịt của ông ta và vợ, mà là vì mẹ ruột của Ôn Bảo Nhi, Đường Huyền Sâm và vợ của ông ta - Đường Ái Vân là chị em ruột cùng cha khác mẹ.

Bề ngoài của Đường Huyền Sâm và vợ ông ta là Đường Ái Vân, có ba bốn phần giống nhau.

Cho nên lý do Ôn Bảo Nhi trông giống như vợ của ông ta, là bởi vì ngoại hình của cô ta giống với mẹ ruột của cô ta là Đường Huyền Sâm!

Vợ ông ta là con gái chính thức trên giấy tờ của nhà họ Đường.

Còn Đường Huyền Sâm là con gái ngoài giá thú của nhà họ Đường.

Vợ của ông ta và Đường Huyền Sâm tuy rằng là chị em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng từ nhỏ đã là đối thủ một mất một còn.

Đường Huyền Sâm hận vợ ông ta, cho nên cố ý ở cùng một bệnh viện với vợ của ông ta, sinh ra con gái trong cùng một ngày, sau đó nhân lúc người nhà họ Ôn không kịp đề phòng, tráo đổi con gái ruột của bà ta và con gái ruột của ông ta với nhau.

Về sau, từ ngày đó trở đi, con gái của Đường Huyền Sâm, thay thế con gái ruột của ông ta, tận hưởng vinh hoa phú quý, yêu thương chiều chuộng ở nhà họ Ôn bọn họ.

Mà con gái ruột của ông ta và Ái Vân lại lưu lạc ở bên ngoài, đầu tiên là chịu hết mức sự ngược đãi của Thái Đức Trung và Đường Huyền Sâm, suýt chút nữa chết nơi đầu đường xó chợ.

Về sau, Đường Nhã Tịnh được Đường Thiên Vũ cứu, đưa về nhà họ Đường, cũng tiếp tục sống cuộc sống của kẻ hầu người hạ, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, bị hết người này đến người khác gọi đến kêu đi còn không nói không rằng, đã vậy lại chịu cảnh người ta khinh thường, phân biệt đối xử.

Đó là con gái duy nhất của Ôn Kỳ Phong, là cô chiêu của nhà họ Ôn!

Nhưng vì sự sơ sẩy và bất tài của ông ta, mà cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng ông ta đau đớn như dao cắt, vừa thống khổ lại căm phẫn.

Ông ta không dám chấp nhận hiện thực này.

Nhưng cấp dưới của ông ta được phái đi chứng thực tin tức trên tư liệu đã trở về rất nhanh để báo cáo lại với ông ta về tin tức mà bọn họ điều tra được.

Họ đã tìm thấy những nhân chứng được đề cập tới trong tài liệu.

Mấy người kia xác nhận rằng, Đường Huyền Sâm quả thật đã từng nói ra trước mặt bọn họ không chỉ một lần rằng, người của nhà họ Đường đều là những kẻ ngu xuẩn, bị bà ta đùa bỡn.

Đường Huyền Sâm cũng nhiều lần công khai nói ra rằng, con gái của bà ta có số tốt, sinh ra đã được phận làm công chúa.

Những người kia nói, khi Đường Huyền Sâm nói những lời này, rất kiêu ngạo, rất đắc ý.

Bọn họ chỉ tưởng rằng Đường Huyền Sâm nói nhảm khi say rượu mà thôi, không một ai để trong lòng.

Nghe xong báo cáo của cấp dưới, một chút tâm lý may mắn trong lòng Ôn Kỳ Phong cũng không còn nữa.

Đường Nhã Tịnh chính là con gái ruột của ông ta và vợ, không thể nào sai được.

Mà đứa con gái ông ta yêu thương chiều chuộng từ nhỏ đến lớn - Ôn Bảo Nhi, lại là con gái của Thái Đức Trung và Đường Huyền Sâm!

Ông ta là chủ nhân của nhà họ Đường, có dũng có mưu, tuổi trẻ vừa lòng, bất kể là gia đình hay sự nghiệp, mấy chục năm cũng như một ngày vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mỹ mãn.

Đã rất lâu rồi ông ta không bị mất khống chế cảm xúc như vậy.

Lần này, ông ta giận dữ quét tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình xuống mặt đất.

Nếu như giờ phút này Đường Huyền Sâm có ở ngay trước mắt ông ta, ông ta nhất định sẽ không chút do dự phanh thây xé xác bà ta ra!

Mặc kệ Đường Huyền Sâm và vợ của ông ta có ân oán gì, trẻ con cũng vô tội, vậy mà Đường Huyền Sâm lại lén đổi con gái của bọn họ đi, để cho con gái của bà ta đến nhà họ Ôn hưởng phúc, còn máu mủ ruột thịt của Ôn Kỳ Phong lại lưu lạc bên ngoài, chịu hết khổ sở cùng cực.

Đường Huyền Sâm ức hϊếp người quá đáng!

Sắc mặt ông ta tức giận đến nỗi trắng bệch, cả người run rẩy, ngồi yên lặng hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Giờ này khắc này, đối với ông ta mà nói, tìm Đường Huyền Sâm báo thù, là thứ yếu.

Thù hận, sớm muộn gì cũng phải báo.

Hơn nữa, còn phải báo cho thật tàn nhẫn!

Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con với Đường Nhã Tịnh trước.

Mặc dù hiện tại ông ta đã xác định chín mươi chín phần trăm rằng, Đường Nhã Tịnh chính là máu mủ ruột thịt của mình, nhưng dù sao cũng phải làm một xét nghiệm giám định quan hệ cha con, mới có thể hoàn toàn an tâm được.

Cũng có thể dùng nó để thuyết phục tất cả mọi người.

Máu mủ ruột thịt, không được phép có chút qua loa đại khái nào.