Chương 23: Cô Rất Hy Vọng, Đây Là Sự Thật

Đường Minh Trung còn chăm chú nhìn anh hồi lâu, cảm thấy người đàn ông này có thể tin được.

Anh rất đẹp trai, anh là người đàn ông đẹp trai nhất từng gặp qua.

So với người chú họ cả đẹp trai nhất nước Nam Lan còn đẹp trai hơn!

Hơn nữa, khí chất của anh tôn quý ung dung, người quanh minh chính đại.

Điểm mấu chốt nhất là, anh nhìn cậu bé và em trai bằng ánh mắt dịu dàng, giống như mẹ của họ, tràn đầy nuông chiều và chiều chuộng.

Dường như chỉ cần nhìn cậu bé và em trai một cách đơn giản như vậy, cái gì cũng không cần làm, cũng rất hạnh phúc rồi.

Cậu bé quyết định tin tưởng anh.

"Được rồi." cậu bé nhìn thấy Cố Đông Quân, còn nghiêm túc gật đầu: "Cháu, mẹ và em trai, có thể đến nhà chú làm khách trước."

Cố Đông Quân bật cười.

Ý của tên nhóc đó là, tôi, mẹ và em trai, có thể đến nhà mình làm khách trước.

Nếu như chúng tôi ở nhà các người thoải mái, chúng tôi sẽ ở lâu dài.

Nếu anh làm cho chúng tôi khó chịu, chúng tôi liền phất áo ra đi.

"Được." Cố Đông Quân xoa đầu cậu bé một cách âu yếm: "Tất cả đều nghe con của bố!"

Đường Minh Trung khó chịu né tránh tay của anh, than thở: "Không cần lúc nào cũng xoa đầu cháu, lớn lên sẽ không cao được!"

Cố Đông Quân nhìn thấy tai ửng hồng của cậu bé bật cười.

Tên nhóc đó miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.

Thật là đáng yêu làm sao!

Anh thật sự không nhịn được, lại xoa nhẹ gáy của tên nhóc đó, mỉm cười nhìn Đường Nhã Tịnh: "Thu dọn đồ đạc một chút, rồi chúng ta trở về, cần tôi giúp cô không?"

"Không cần." Đường Nhã Tịnh do dự hạ, cắn môi: "Có chuyện, tôi muốn nói cho anh nghe, sau khi anh nghe xong, rồi quyết định có muốn đưa tôi và mấy đứa nhỏ đi gặp bố của anh hay không…”

Cố Đông Quân vuốt cằm: "Cô nói đi."

Đường Nhã Tịnh rủ mắt xuống, lông mi run run: "Mẹ của tôi… Bà ấy là con gái riêng…”

Ở Dạ Vĩ, những đứa con gái riêng rất bị người ta xem thường.

Ngay cả con của đứa con gái ngoài giá thú, đều là được sinh ra với sự xấu hổ tột cùng.

Rõ ràng, lúc cô còn rất nhỏ, người phụ đó đã không cần cô, đem bỏ cô.

Nhưng cô vẫn là bởi vì người phụ nữ đó, bị phân biệt đối xử và chế giễu.

Bác họ cả của cô Đường Tùng Bác, cũng chính là bố của Đường Thiên Vũ, có hai người em gái.

Một người, là em ruột cùng bố cùng mẹ, tên là Đường Ái Vân, là công chúa tôn quý nhất, được cưng chiều nhất nhà họ Đường.

Còn người kia chính là mẹ của cô, con gái riêng của nhà họ Đường, em gái cùng bố khác mẹ của chú cả cô, Đường Huyền Sâm.

Bác cả cô được xem như là con chính thống của ông ngoại cô, có thể tưởng tượng đứa con gái riêng, mẹ cô bị chán ghét đến nhường nào.

Năm đó, cô thiếu chút nữa đã chết đột ngột đầu đường, người anh họ hai của cô động lòng trắc ẩn, cứu cô trở về nhà, cậu cả cô giận dữ, mắng anh họ hai của cô tàn nhẫn.

Anh họ hai của cô phạm vào sự bướng bỉnh cứng đầu, bỏ ngoài tai sự ngăn cả của cậu cả tức giận của cô, khiến nhà họ Đường náo loạn ầm ĩ.

Cậu cả của cô không phải là đối thủ của anh họ hai của cô, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, giữ cô lại nhà họ Đường.

Làm con gái của đứa con gái riêng của nhà họ Đường, vẫn là đứa con gái riêng cũng không chịu là con gái, những năm gần đây, cô sống như thế nào ở nhà họ Đường, cũng có thể nghĩ được.

Cũng may, anh cả họ là một người rất dịu dàng.

Mấy năm nay, ít nhiều gì anh cả họ chăm sóc và bảo vệ, cô mới có thể bình an lớn lên.

Tuy rằng, cho tới bây giờ cô cũng không biết lai lịch của Cố Đông Quân, nhưng nhìn khí chất khí thế và cách ăn mặc của anh, cô cũng biết, Cố Đông Quân nhất định xuất thân danh môn.

Với xuất thân của Cố Đông Quân, có sẵn sàng chấp nhận bà ngoại là con của con gái riêng không?

Đối thế gia quý tộc mà nói, huyết thống thừa kế là rất quan trọng, con cái thực rất quý giá.

Nhưng Cố Đông Quân còn trẻ, muốn con, kết hôn với người phụ nữ tốt, muốn có một vài đứa con, không phải không là con trai của cô không được.

"Cô lo lắng quá rồi." Cố Đông Quân ấm áp nói: "Mẹ cô là con gái riêng, còn có thể nói, bà ta mang theo nguồn gốc tội lỗi sinh ra, nhưng cô là con gái chính thống của bố mẹ cô, là đường đường chính chính sinh ra, ba tôi sẽ không vì vậy, mà có thành kiến với cô, hơn nữa…”

Cố Đông Quân rút ra tấm vé từ trong văn kiện anh mang đến, đưa cho Đường Nhã Tịnh: "Tôi nghi rằng, cô cũng không phải là con ruột của Đường Huyền Sâm!"

"Cái gì?" Đường Nhã Tịnh ngây người, khϊếp sợ nhìn anh.

"Đầu tiên tôi muốn nói xin lỗi." Cố Đông Quân gật đầu nhẹ với cô, "Bố của tôi vì muốn hiểu cô cùng mấy đứa nhỏ mà đã phái người đi điều tra cô...”

"Rồi sao?" Đường Nhã Tịnh vừa mới bị một quả bom hạng nặng dội xuống, hiện tại không có tâm tình so đo mấy cái này: "Vì sao anh nói, Đường Huyền Sâm không phải là mẹ ruột của tôi?"

"Bởi vì bà ta đối xử với cô quá độc ác, bà ta đối xử với cô hoàn toàn không giống như là thái độ của một người mẹ ruột đối với con, giống như đối xử với kẻ thù không đội trời chung.” Cố Đông Quân chỉ tài liệu trong tay Đường Nhã Tịnh: "Hơn nữa, cô có thể xem một chút tư liệu này, Đường Huyền Sâm thích rượu, sau khi bà ta say rượu, nhiều lần nói thật, bà ta nói con của bà ta mạng tốt, nói sinh ra là để làm công chúa, bà ta còn nói, những người nhà họ Đường tự cho là thông minh, thật ra đều là kẻ ngốc, bị bà ta đùa giởn trong lòng bàn tay…”

Cố Đông Quân nhìn Đường Nhã Tịnh nói: "Tôi cũng không cho rằng, cô ở nhà họ Đường sống cuộc sống giống như công chúa, hơn nữa, người nhà họ Đường căn bản không tiếp nhận đứa con gái riêng như bà ta, sau khi bà ta và bố trên danh nghĩa của cô ly hôn, gả cho một người phú thương trung niên, không có chút qua lại nào với nhà họ Đường, ngoại trừ thân thế của cô ra, tôi nghĩ không ra bà ta có chỗ nào có thể đùa giỡn người nhà họ Đường trong bàn tay được..."

Anh rút tệp tài liệu ra, chỉ cho Đường Nhã Tịnh thấy: "Xem chỗ này… con gái chính thống của nhà họ Đường cùng con gái riêng của nhà họ Đường Đường Huyền Sâm, sinh ra cùng năm cùng tháng cùng ngày ở một bệnh viện, tôi hoài nghi, Đường Huyền Sâm đổi con của bà ta với con của Đường Tịch Nhã… cũng chính là cô, cô mới là con của Đường Tịch Nhã, mà con gái hiện tại của Đường Tịch Nhã là Ôn Bảo Nhi, mới là con của Đường Huyền Sâm…”

Đường Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn tờ giấy đó, một lúc lâu cũng không thể nói ra được câu gì.

Cô... Không phải là con của Đường Huyền Sâm?

Cô là đứa con chính thống của nhà họ Đường được cưng chiều, con của Đường Tịch Nhã?

Điều này... sao có thể chứ?

Cô rất mong muốn, đây là sự thật!

Không phải cô ham phú quý của nhà họ Ôn, mà là vì mấy đứa con trai của cô.

Cô không muốn mấy đứa con trai của cô, bởi vì có bà ngoại là con gái riêng, mà bị người ta xa lánh kỳ thị.

Cố Đông Quân nói: "Nếu cô đồng ý, tôi có thể gửi những tư liệu này cho Ôn Kỳ Phong, ông ta là người thông minh, những tài liệu này, ông vừa nhìn thấy sẽ hiểu liền, tôi tin tưởng, xem qua tài liệu này, ông sẽ nhanh chạy đến, cùng cô làm xét nghiệm ADN."

Đầu ngón tay Đường Nhã Tịnh phát run.

Ôn Kỳ Phong, chủ nhân nhà họ Ôn, nhà giàu nhất Ôn Thành.

Cô từng gặp qua.

Một người đàn ông rất đẹp trai, rất nho nhã.

Phong độ nhẹ nhàng, tao nhã, đối với vợ che chở bằng mọi giá, đối với con gái chỉ có thêm cưng chiều.

Người đàn ông tuy rằng nhã nhặn nho nhã, nhưng vừa nhìn cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng có khả năng là bố ruột của cô không?