Chương 22: Tức Giận Rồi

Đường Thiên Vũ từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua cảm giác mệt mỏi như vậy.

Anh ta sắp tức điên rồi.

Thần đặc biệt sao đích anh bị nhiệt đích tính tình có điểm đại, anh ta rõ ràng là bị bọn họ làm tức giận?

Anh ta gần như mất rồi, tâm gϊếŧ người đều có.

Nhưng anh ta bị trói , cái gì cũng đều làm không được.

Trong phòng, Đường Nhã Tịnh dỗ rất lâu, mới dỗ được đứa trẻ nhỏ đừng khóc.

Đường Nhã Tịnh ngồi trên sô pha, Đường Minh Nhiên ôm cổ cô khóc oa trong lòng cô, nước mắt đã muốn dừng, thân hình nhỏ vẫn còn co rút.

Cố Đông Quân đau lòng không thôi, ngồi bên cạnh Đường Nhã Tịnh, vỗ về cái lưng nhỏ của cậu bé, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Tối hôm qua, tôi trở về điều tra, Minh Nhiên hình như thấp hơn một chút sao với mấy đứa nhỏ cùng tuổi."

Nói hơi thấp một chút, đã chiếu theo lòng tự trọng của bạn nhỏ Đường Tứ rồi.

Chiều cao của Đường Minh Trung, mới là chiều cao bình thường của bạn nhỏ năm tuổi, chiều cao của Đường Minh Nhiên, thấp hơn một nửa so với bạn cùng lứa.

Đường Minh Nhiên ôm cổ Đường Nhã Tịnh, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Đông Quân, hai má dán trên vai của Đường Nhã Tịnh, thút tha thút thít nói: "Con mới không có thấp đâu, con trưởng thành liền cao !"

Cố Đông Quân bật cười, xoa đầu cậu bé, dỗ cậu bé: "Được, Minh Nhiên của chúng ta không thấp, vóc dáng của bố rất cao, mẹ cũng rất cao, chờ khi Minh Nhiên của chúng ta trưởng thành, khẳng định cũng là một người rất cao!"

"Chú thật sự là bố của cháu và anh trai sao?" Đường Minh Nhiên gối lên bả vai của Đường Nhã Tịnh tò mò nhìn Cố Đông Quân, dễ thương lắm.

"Đúng vậy" Cố Đông Quân gật đầu: "Kết quả xét nghiệm ADN cũng đã có rồi, bố chính là bố của con và anh trai."

“Chú rất lợi hại." Đường Minh Nhiên nhìn anh đầy hi vọng hỏi: "Chú sẽ bảo vệ cháu và mẹ còn có anh trai nữa đúng không?"

"Đúng rồi!" Cố Đông Quân nắm lấy tay bé nhỏ của cậu bé, nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, bố sẽ là người bảo vệ con , mẹ và anh trai, không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ các mẹ con con!"

Giống như lời của Đường Nhã Tịnh, chỉ cần cô còn sống, bất luận kẻ nào cũng đều đừng nghĩ cướp được bọn nhỏ từ cô.

Đối với anh, chỉ cần anh còn đứng, bất luận kẻ nào cũng đều đừng nghĩ khi dễ mẹ con họ!

Muốn bắt nạt mẹ con bọn họ, trước hết phải bước qua xác của anh!

"Cám ơn con..." Đường Nhã Tịnh ôm chặt lấy thân thể nhỏ của Đường Minh Nhiên nói: "Nhưng... Tôi đã quyết định chuẩn bị dẫn bọn nhỏ rời khỏi nơi này rồi..."

"Vì để né tránh người của nhà họ Đường?" Cố Đông Quân nhướng mày: “Cô có thể mang theo bọn nhỏ đi đâu? Xã hội hiện tại, khoa học kỹ thuật cùng thông tin kỹ thuật lại phát triển như vậy, chỉ cần người nhà họ Đường có lòng, cuối cùng vẫn có thể tìm được các người."

"Trời đất bao la, chúng tôi rồi cũng có thể tìm được một nơi để ẩn thân..." Đường Nhã Tịnh dùi má vào sau gáy của Đường Minh Nhiên, nhẹ giọng nói: "Trước kia không đi, là muốn báo ơn, nghĩ muốn trả hết ân tình của người nhà họ Đường đối với tôi sau đó rời khỏi, hiện tại… Tôi không muốn báo ơn nữa rồi…"

Mấy đứa con của cô từ từ trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.

Thái độ của người nhà họ Đường đối với cô, đã tạo sự ám ảnh trong lòng bọn nhỏ.

Cho nên, mấy đứa nhỏ của cô nhìn thấy Đường Cẩm Dịch mới sợ hãi như vậy.

n nhân cứu mạng cái gì, tình cảm nuôi nấng, cũng không quan trọng bằng mấy đứa con.

Cho nên cô quyết định rời đi.

Tinh cảm nuôi dưỡng và ơn cứu mạng của anh, cô đã cứu mạng anh họ cả của cô, lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường nhiều như vậy năm, ân tình lớn hơn nữa cũng đã trả gần hết rồi.

Cô không thể vì báo ân, mà hạnh phúc của mấy đứa con gộp vào.

"Cô e rằng không thể đi…” đầu lưỡi Cố Đông Quân liếʍ răng nanh: "Bố tôi còn chờ gặp cháu, ông cụ già trông mong cháu đến mắt cũng mờ rồi, tôi lần này tới tìm cô, chính là để đón Minh Trung và Minh Nhiên đi gặp ông của tụi nó."

Đường Nhã Tịnh ôm chặt đứa con trong lòng ngực, thân thể chợt căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía anh: "Anh đã nói, không tranh giành con với tôi rồi mà!"

"Đúng, tôi sẽ không tranh giành tụi nhỏ, cho nên, tôi cái một đề nghị..." Cố Đông Quân nhìn thấy vào mắt cô.

"Đề nghị gì?" Đường Nhã Tịnh vẫn cảnh giác nhìn anh.

"Cô có thể đưa bọn nhỏ qua bên tôi ở." Cố Đông Quân nói: "Tôi có thể chăm sóc mẹ con các cô, có tôi ở đây, mặc kệ là người nhà họ Đường hay những người khác, không ai có thể động tới cô và các con..."

Anh xoa đầu Đường Minh Nhiên: "Tôi có thể cam đoan với cô, sẽ không để cho Minh Nhiên bị người khác dọa cho khóc nữa..."

Anh lại xoa đầu Đường Minh Trung: "Cũng sẽ không để cho Minh Trung phải giơ nắm đấm hay con dao nhỏ ra để bảo vệ cô và Minh Nhiên…"

Đường Nhã Tịnh bị anh làm cay cay hốc mắt, thiếu chút nữa đã rơi lệ.

Đứa con lớn của cô, cũng mới năm tuổi!

Mỗi khi gặp chuyện, cậu bé lại giống như một người lớn, luôn xông về phía trước, ôm eo nhỏ, bảo hộ cô cùng em trai.

Cô nói qua rất nhiều lần.

Cô nói, Minh Trung, con vẫn là một đứa nhỏ, gặp chuyện, con phải nấp sau lưng mẹ, bảo vệ tốt em trai là được rồi, mẹ có thể bảo hộ các con.

Đứa con lớn của cô lại luôn nói, mẹ, mẹ là con gái, con là đàn ông, con trưởng thành rồi, con có thể bảo vệ mẹ và em trai.

Cố Đông Quân nói, có tôi ở đây, tôi có thể cam đoan, sẽ không để cho Minh Trung giơ ra nắm đấm và con dao nhỏ để bảo vệ cô và Minh Nhiên.

Những lời này, giống một lưỡi dao sắc bén, cắm vào điểm yếu của cô.

Cô che miệng lại, nước mắt rốt cuộc nhịn không được trào ra hốc mắt, rơi xuống như chuỗi hạt đứt: "Là tôi không tốt... Tôi không chăm sóc tốt cho tụi nhỏ..."

"Không, cô đã dạy dỗ chúng rất tốt." Cố Đông Quân dịu dàng sờ má hai người con trai: "Trước kia, tôi cũng không thích trẻ con, sau khi có thể thấy được bọn trẻ, trong nội tâm tôi lại rất thấy thích hai đứa nhóc này... Bởi vì cô nuôi dưỡng chúng thật sự quá tốt, nuôi dưỡng chúng đến mức làm người khác thích như vậy, tôi mới có thể thích tụi nó."

Bố thích họ!

Bố nói, họ là những đứa nhỏ đối xử tốt với người khác!

Ánh mắt trong suốt của Đường Minh Nhiên nhìn thấy Cố Đông Quân, hoảng sợ trong mắt dần dần mất đi, trở nên phấn khởi vui sướиɠ.

Nhìn thấy ánh mắt trong sáng tràn ngập sự chờ mong vui sướиɠ, Đường Nhã Tịnh... Có chút rung động.

Cô do dự hỏi đứa con lớn và đứa con nhỏ: "Minh Trung, Minh Nhiên, các con muốn cùng sống chung với bố không ?"

"Có ạ!" Đường Minh Nhiên dùng sức gật đầu, đôi mắt to long lanh mong chờ nhìn cô: "Mẹ, con muốn sống với bố, mấy bạn khác ai cũng có bố, Minh Nhiên cũng muốn!"

"Đừng nói lung tung!" Đường Minh Trung vỗ cậu bé một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói: "Mẹ, con nghe lời mẹ!"

"A..." Đường Minh Nhiên thu hồi sự mong đợi trong ánh mắt, ngoan ngoãn nói: "Con cũng nghe mẹ."

Đường Nhã Tịnh mềm lòng.

Cô đưa tay ôm đứa con lớn vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ cậu bé: "Mẹ như thế nào cũng được, lần này, mẹ nghe các con, chỉ cần các con vui vẻ thì mẹ cũng vui vẻ."

Đường Minh Trung nhìn cô, sau đó nhấp cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Cố Đông Quân: "Chú có thể bảo đảm, không khi dễ mẹ cháu chứ?"

"Bố hứa!" Cố Đông Quân còn thật sự cam đoan nói: "Bố có thể đảm bảo với con, chẳng những sẽ không bắt nạt mẹ của các con mà còn cùng các con bảo vệ mẹ."