Chương 40: Hoàn Gia Mỹ trở về.

- Em vào tắm trước đi, xong rồi anh gọi Đức Phan đưa chúng ta đi ăn tối.

- Em biết rồi.

Nguyệt Như Ái gật đầu, vào trong phòng tắm rửa. Còn Lâm Dương Vũ ở ngoài, tranh thủ ngắm lại mấy tấm ảnh mới chụp cho cô hồi sớm và chiều.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, lòng anh lại rung động như hồi mới yêu, khi cô cười lên như vậy, quá sức là xinh đẹp rồi.

Đột nhiên, điện thoại anh lại reo lên. Anh nhấc máy lên, người gọi tới là Tưởng Cầu Ngọc. Thú thực, cuộc gọi này anh chẳng muốn nghe chút nào.

- Alo, mẹ à?

- Ừ, con đang ở đâu đấy? Về nhà một chút đi, có khách quý tới chơi.

- Khách quý của mẹ, chứ có phải của con đâu.

- Cái thằng này, Gia Mỹ đã trở về rồi đấy.

Lâm Dương Vũ bất chợt khựng lại, nghe tới cái tên này, trong anh lại khó chịu tới không tưởng.

- Con hiện tại không ở thành phố S, nên không tới được. Thế nhé, con cúp máy đây.

Nói xong, anh liền lập tức cúp máy. Anh không muốn nghe mẹ mình nói tới cái tên kia một chút nào cả, lòng anh bây giờ cũng rất rối bời.

Anh không biết, có nên nói chuyện ấy cho cô biết không?

Lâm Dương Vũ thẫn thờ, ngồi đừ ra suy nghĩ, tới nỗi Nguyệt Như Ái tắm xong, bước ra lúc nào cũng chẳng biết, vẫn cứ ngồi im như pho tượng mà thôi. Tới khi cô lay lay người anh, anh mới giật mình quay lại thực tại.

- Anh sao thế? Nghĩ gì mà chăm chú vậy?

- À, không có gì đâu. Anh chỉ nghĩ chuyện về công ty thôi ấy mà. Anh gọi Đức Phan rồi, cậu ta đang chờ ở phía dưới, chúng ta đi thôi.

- Được.

Cuối cùng, anh vẫn là không có dũng khí nói ra cho cô biết chuyện này, có lẽ phải đợi chờ thời gian thích hợp, mới có thể nói được.

Hai người đi xuống phía dưới rồi nhanh chóng lên xe.

- Tổng Giám Đốc, Nguyệt Tổng.

- Ừ, cậu biết nhà hàng nào ngon thì đưa chúng tôi tới đó.

- Vâng.

Lâm Dương Vũ chỉ nói duy nhất câu đó, rồi cả đoạn đường không nói thêm cầu nào nữa. Trong đầu anh lúc nãy vẫn chỉ chăm chăm suy nghĩ về con người đó, tới mức đầu muốn đau luôn rồi. Nguyệt Như Ái ngồi bên cạnh cũng nhận ra anh có điều gì đó kỳ lạ, nhưng có Lại Đức Phan ở đây, cô cũng không tiện hỏi.

Tới khi đến nhà hàng, Lâm Dương Vũ cũng chỉ nói một vài câu linh tinh cho có lệ, thức ăn cũng chẳng ăn nhiều làm cho Nguyệt Như Ái càng nghi ngờ anh đã sảy ra chuyện gì đó hơn. Nhìn anh cứ thẫn thẫn thờ thờ như vậy, trong lòng cô cũng chẳng khá hơn anh là bao.

- Anh sao thế? Anh ốm rồi sao? Em thấy mặt anh cứ đờ đờ ra ấy…

Nguyệt Như Ái chạm tay lên má anh, đặt câu hỏi đầy ẩn ý. Lâm Dương Vũ lúc này mới ý thức được mình đang để lộ biểu cảm bất thường, anh nhanh chóng khôi phục lại, rồi mỉm cười với cô.

- Cũng có hơi mệt, chắc lâu rồi anh chưa đi đường dài thế này.

Lâm Dương Vũ lấy đại một lý do để đối phó với cô. Nhưng lý do này vừa nghe đã cảm thấy vô lý rồi. Ngày nào anh cũng đi xe đường dài như thế, làm sao có thể vì lí do đó mà mệt mỏi được.



- Ừm, vậy ăn nhanh một chút, dù gì ngày mai chúng ta cũng phải rời thành phố K rồi. Ăn xong còn về khách sạn sắp xếp đồ đạc nữa.

- Anh biết rồi, em cũng ăn nhiều thêm chút, anh thấy đồ ở đây khá ngon đó.

Xong, hai người cũng không nói thêm với nhau câu nào nữa, bầu không khí trở nên gượng gạo tới đáng sợ. Lại Đức Phan thấy thế còn tưởng hai người họ cãi nhau, vì thế liền đưa cho họ hai chiếc nhẫn.

- Nguyệt Tổng, Tổng Giám Đốc, hồi chiều tôi đi dạo có thấy cặp nhẫn này, nói rằng cặp đôi nào đeo vào có thể hạnh phúc bên nhau suốt đời suốt kiếp. Tôi xin tặng cho hai người.

Nhìn thấy dáng vẻ thật thà của Lại Đức Phan, cô không nhịn nổi mà bật cười, rồi nhận lấy cặp nhẫn từ tay anh ấy.

- Haha, cậu đúng là tin người quá nhỉ?

- Họ còn nói, nam nữ đeo nhẫn cho nhau sẽ bền chặt hơn đấy ạ.

- Được rồi, dù gì cũng cảm ơn cậu nhé.

Vừa nói, Nguyệt Như Ái vừa đưa cho Lâm Dương Vũ một chiếc nhẫn, rồi hai người tự tay đeo nhẫn cho nhau. Điều này cũng làm cho không khí trở nên ôn hòa hơn, Lại Đức Phan cũng thở phào một hơi, cảm thấy vui vẻ khi bản thân làm hòa được không khí.

Sau khi ăn xong, bọn họ trở về lại khách sạn. Khác với lúc nãy, Lâm Dương Vũ nắm lấy tay Nguyệt Như Ái suốt cả đường đi, khiến cô trong lòng cũng an tâm hơn phần nào.



Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, ba người mới bắt đầu quay về thành phố S. Nguyệt Như Ái tuy thực sự không nỡ rời xa nơi này, nhưng cô cũng không thể bỏ công việc ở công ty chỉ để thỏa mãn tật ham chơi của mình cả.

Nhìn thấy cô chán nản như vậy, Lâm Dương Vũ nhéo nhéo má cô, đưa cho cô một gói hạt giống.

- Đây là cái gì vậy?

- Hạt giống hoa cẩm tú cầu, anh mua được đấy. Người ta nói hoa cẩm tú cầu thực sự cũng không khó gì để trồng đâu, về nhà anh sẽ trồng cho em, nha?

Nguyệt Như Ái nhận lấy gói hạt giống từ tay anh, rồi cô lại nhớ tới lời nói của anh rằng sau khi họ kết hôn sẽ mua nhà ở đây, trong lòng vốn đang vẫn còn buồn vì chuyện ngày hôm qua, giờ đây liền đã tan biến hết. Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai Lâm Dương Vũ, còn anh thấy vậy thì nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Sau khoảng ba tiếng, gần tới hai giờ chiều, họ mới về tới thành phố S. Nguyệt Như Ái đang định rủ anh đi ăn chút gì đó để lấp dạ, nhưng anh lại từ chối, nói rằng bản thân có chút việc gấp cần phải đi ngay bây giờ. Tuy có bất mãn thật, nhưng thấy anh gấp gáp như thế, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn anh về sớm anh tối.

Lâm Dương Vũ đồng ý với Nguyệt Như Ái, rồi nhanh chóng xuống lấy xe đi tới Lâm Gia. Đến nơi, anh ngập ngừng đứng ngoài cửa, đây là lần đầu tiên mà anh phải đứng ngoài vì phân vân, không biết có nên vào trong hay không.

Anh đứng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới hít một hơi sâu rồi bước vào trong.

Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của anh, Hoàn Gia Mỹ đang có mặt ở đây. Cô ta vừa nhìn thấy anh, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức thay đổi.

- Dương… Dương Vũ… Là anh sao?

- Ừ, em về lâu chưa?

Cô ta không trả lời thêm câu hỏi của anh nữa, trực tiếp chạy tới mà nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh khiến cả người anh bất chợt cứng đờ, không cử động nổi.

- Dương Vũ, Dương Vũ, em nhớ anh lắm. Nhiều năm vừa qua ở nước ngoài, lúc nào em cũng không thôi nhớ về anh, thực sự em khổ sở lắm…

- Nào.

Lúc này, bỗng dưng trong đầu anh lại hiện lên nụ cười rạng rỡ của Nguyệt Như Ái, nhắc nhở anh rằng đừng làm tổn thương người con gái của mình, cho nên anh vội đẩy Hoàn Gia Mỹ ra, trầm giọng nói thẳng.

- Đừng làm như thế, chúng ta cũng không còn như trước nữa, anh cũng đã có người anh yêu rồi.

- Ha, là em sai… Khi tự mình đa tình nhiều như vậy… Nên mới không kìm được chạy tới ôm anh… Em xin lỗi…

Nhìn thấy Hoàn Gia Mỹ kể khổ như vậy, nếu là Lâm Dương Vũ của nhiều năm trước, anh đã không kiềm được mà ôm cô ta vào lòng, rồi an ủi cho cô ta vui. Nhưng hiện tại, chuyện đó sẽ không bao giờ sảy ra. Thậm chí, anh còn thấy cô ta ra vẻ như thế trông cực kỳ giả tạo.



- Ừ.

Anh chỉ đáp lại ngắn gọn, rồi cúi người xuống phủi phủi quần áo ngay trước mắt cô ta, thấy vết son dính trên áo liền tặc lưỡi tỏ rõ sự khó chịu. Còn Hoàn Gia Mỹ có nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâm Dương Vũ lại làm như thế, khiến cho cô ta không khỏi bực tức.

- A, Dương Vũ về rồi đấy hả con? Mau mau ngồi xuống đi, ở lại đây ăn tối với Gia Mỹ.

Tưởng Cầu Ngọc từ trong chạy ra, Hoàn Gia Mỹ thấy thế liền nhanh chóng sốc lại tinh thần, mỉm cười tiến lại đỡ lấy bà. Bà ta thấy thế lại càng hài lòng hơn, muốn nối lại tình xưa cho cô ta và con trai mình.

- Thôi, con ở lại chơi một lúc, chứ không ăn tối đâu.

- Cái thằng này, cái Gia Mỹ nó đi nước ngoài biệt xứ bao năm với trở về, con không nể tình được con bé mà ở lại ăn bữa cơm à? Một bữa cơm khó khăn tới thế sao?

Xong, Tưởng Cầu Ngọc quay sang Hoàn Gia Mỹ, lắc đầu mà than thở với cô ta.

- Đấy, con xem, từ lúc nó có ai đấy, có mấy khi thèm về cái nhà này đâu. Đến bây giờ mẹ muốn cùng con trai ăn tối cũng khó nữa, đúng là… Haiz…

- Được rồi, con sẽ ở lại ăn tối.

Anh thở dài, ngồi xuống ghế rồi chỉ chăm chăm xem điện thoại, không thèm màng tới Hoàn Gia Mỹ. Mặc kệ mẹ anh và cô ta nói gì, anh cũng không thèm để tâm.

Hai người phụ nữ kia buôn chuyện cho tới tận bữa tối mới thôi. Lâm Dương Vũ chán nản bước xuống, trên bàn toàn là những thức ăn ngon, nhưng nhìn mà anh chẳng muốn đυ.ng đũa tới. Bây giờ, có lẽ chỉ mỗi món mà Nguyệt Như Ái nấu mới hợp khẩu vị anh được.

- Hai đứa ăn đi, này toàn là món hồi xưa, Gia Mỹ sang nhà ta thích ăn lắm đó. Không biết lâu rồi, khẩu vị của con có hợp không nữa.

- Dạ, cháu vẫn thích ăn những món này lắm ạ.

- May quá. Nhớ hồi xưa, hai đứa thích ăn món cánh gà này lắm. Nhưng có lần còn có một miếng, Dương Vũ thích lắm mà vẫn gắp miếng cuối cho cháu.

Lâm Dương Vũ nghe thấy, liền khó chịu vô cùng khi mẹ mình nhắc lại chuyện cũ.

- Đúng là, thời gian trôi qua nhanh thật, Gia Mỹ bé nhỏ ngày nào giờ đã xinh đẹp tài giỏi nhường này rồi. Vậy mà có ai đó không biết quý trọng.

- Bác, bác nói quá rồi…

Hoàn Gia Mỹ được Tưởng Cầu Ngọc khen, trong lòng sung sướиɠ vô cùng. Còn Lâm Dương Vũ trước mắt chưa thể khiến anh yêu cô ta, nhưng sau này không phải là không có cách. Có mẹ của anh ở đây, đứng về phía cô ta, cô ta còn sợ ai được sao?

- Bác còn nhớ ngày trước, Dương Vũ nó còn thức khuya để làm quà sinh nhật tặng con nữa đấy.

- Món quà ấy tới giờ cháu vẫn giữ đấy bác ạ.

- Ừ, xong bác hỏi nó rằng có ước mơ gì không, nó trả lời ước mơ trở thành người thành tài, có tiền, để sau này cưới Gia Mỹ về, lo cho Gia Mỹ một cuộc sống hạnh phúc đấy. Thế mà, giờ lại bị ai đó mê muội, không biết đường dứt.

Nghe tới đây, Lâm Dương Vũ bực mình không chịu nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn khiến hai người kia giật cả mình. Anh lớn giọng mà nói với bà ta.

- Mẹ, chuyện đã qua rồi, mẹ có nhắc lại con cũng chẳng nhớ gì đâu, và con cũng không hề có ý định quay lại với Hoàn Gia Mỹ. Giờ con không còn một chút tình cảm nào cả với cô ta, nên mẹ đừng có tốn công vô ích làm gì. Con cũng nói rõ người con yêu là ai rồi đấy, mong mẹ hiểu cho. Mẹ làm như thế, chỉ có khiến con càng thêm ác cảm với cô ta mà thôi.

- Mày… Mày, không nói nổi được nữa rồi.

- Bác, bác ơi bác bớt giận, đều là lỗi của con, lỗi của con làm anh ấy tức giận.

- Con xin phép về trước, con ăn no rồi.

Lâm Dương Vũ không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Anh quay người, không một chút lưu tình nào mà bỏ đi. Còn Hoàn Gia Mỹ ở lại, không thể ngờ được anh bây giờ lại dám chống lại mẹ mình như vậy.

Nhưng cho dù thế, cô ta chắc rằng kiểu gì cũng có cách để anh về bên cô ta mà thôi!