Chuyện cô trở nên xinh đẹp là thực làm cho anh càng bất an.
Mười giờ, cửa hàng đối diện đóng cửa, dần dần trên đường lại yên tĩnh. Ly cà phê đã cạn chất lỏng màu nâu kia lại được rót vào ly lần nữa, Bạch Vân ngẩng đầu thấy anh.
"Em tính cả đời sẽ không nói chuyện với anh sao?" Giọng nói của anh mang theo chút mỉa mai nhưng vẻ mặt lại là bất đắc dĩ.
Bạch Vân nhướng mày nhìn anh, "Chỉ là trở về thăm thôi, có khó như vậy không?"
"Em có biết lão già kia bị bệnh đến chín mươi chín phần trăm là giả không?" Anh ngồi xuống đối diện cô, chân dài duỗi thẳng dưới mặt bàn.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất". Bạch Vân hít một hơi thật sâu bình tĩnh nhìn anh. "Huống chi, anh trốn tránh như vậy không phải là biện pháp, nếu như có một ngày cha anh thay đổi chủ ý đến cửa tìm anh thì phải làm sao? Đến lúc đó anh định làm như thế nào? Tiếp tục lang thang?"
Vẻ mặt anh u ám nhìn cô, im lặng không nói.
"Còn em thì sao? Anh muốn em phải làm như thế nào? Ở lại tiệm chờ anh hay cùng anh lưu lạc chân trời góc bể?". Giọng của cô rất nhẹ, nhưng mỗi câu lại nặng nề gõ vào lòng anh.
"Xem như em đồng ý, nhưng nếu có con?"
Cả người anh chấn động, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé đang đặt trên bàn của cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, cao giọng hỏi: "Em...có?"
"Hiện tại không có nhưng tương lai sẽ có." Bạch Vân giương nhẹ khóe miệng, dịu dàng nói: "Hiểu không? Anh phải trở về giải quyết tất cả vấn đề, nếu tình huống giống như Hawke nói, ông ấy bỏ qua thì sự tình sẽ dễ dàng rồi, nếu như không phải như vậy tuy rằng một lần không thể giải quyết hết nhưng chí ít cũng có cái bắt đầu."
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, trái tim anh thắt lại bị cô lấy khả năng mang thai ra dọa làm anh sợ hết hồn. Anh không nghĩ nhiều được như vậy chỉ có mình anh bây giờ đột nhiên có thêm cô cũng đủ làm đầu óc anh choáng váng rồi.
Nhưng đứa bé, đó là kết quả tất nhiên không phải sao? Anh nghĩ... anh thích có một bảo bối lớn lên giống cô, đúng vậy, giống y đúc cô, độc lập tự chủ thông minh tài trí, xinh đẹp, một bảo bối dịu dàng lại tốt bụng....
Tầm mắt anh di chuyển từ mặt cô xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, cổ họng anh thắt chặt, biết rằng cả đời này sẽ không tìm được một người con gái nào giống cô cả.
Trong nháy mắt, anh hiểu được nếu có thể anh thật sự hy vọng rằng mình sẽ rộng lượng như trong suy nghĩ của cô, có thể mỗi ngày đều làm một việc thiện là một người đàn ông tốt, tuy nhiên trời biết anh là một người ích kỷ và quái gở tính tình thì táo bạo nhưng anh nguyện ý học tập để biến mình thành bạch mã hoàng tử trong lòng cô, biến thành một người đàn ông đáng để cho một cô gái nhỏ dịu dàng lại tốt bụng yêu.
Đáng chết, cho dù bắt anh trở về gặp người kia, anh cũng nguyện ý, chỉ cần có thể đến gần hình tượng của anh trong trí tưởng tượng của cô anh...
Ngày nào đó, mặt trời rất lớn, bầu trời xanh thẳm không có mây.
Xuống xe, cô cùng họ đi vào sân bay.
"Hộ chiếu đâu?"
"Ở trong này."
"Anh có mang thuốc chống say máy bay không?"
"Anh mang theo rồi!"
"Anh có đói bụng không? Để em đi mua đồ ăn!"
"Bạch Vân"
"Dạ!"
"Trước khi đi bọn anh ăn rồi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt sau đó cúi đầu nói: "Ừ!"
Đương nhiên cô biết họ đã ăn, chính cô đã làm bữa sáng, chỉ là cô...
Cúi đầu nhìn hành lý dưới chân anh, Bạch Vân mím môi, ngực thắt chặt. Chính cô là người cậy mạnh ép anh trở về, hiện tại người không yên lòng cũng là cô.
Anh đưa tay nâng chiếc cằm xinh xinh của cô khiến cô ngẩng mặt lên nhìn anh, "Em có biết là em sắp khóc hay không?"
"Em mới..." Cô cắn môi dưới, nhíu mày trừng anh, chóp mũi hồng hồng nghẹn ngào nói.
Thở dài, anh đau lòng ôm cô vào lòng, trong lúc này anh rất muốn đưa cô cùng về, nhưng lại nghĩ đến cô sẽ bị những người trong Bart gia ăn tươi nuốt sống anh liền lập tắt ý định này.
Cùng Bạch Vân về chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Không cần nói đến người khác, riêng lão già kia nhất định sẽ trưng ra bộ mặt khó coi. Anh hiểu rõ người kia, ông ấy luôn khiến người khác cảm thấy mình không đáng một đồng, anh không muốn cô đối mặt với loại nhục nhã này.
"Anh đi vài ngày rồi sẽ về." Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Ừm!" Cô ở trong lòng anh gật đầu.
"Em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình đó."
"Ừm!"
"Không được thức khuya."
"Ừm"
"Ngày phải ăn đủ ba bữa."
"Ừm!"
"Phải nhớ đến anh nữa."
"Ừm..." Khóe miệng cô giật giật, lại gật đầu.
" Khấu ca." Hawke nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của hai người, nhịn không được nhắc nhở. "Đến giờ rồi."
"Biết rồi." Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ vuốt khuôn mặt của cô, rồi nâng mặt cô lên cúi người hôn lên đôi môi non mềm của cô.
Sự dịu dàng của anh lại khiến Bạch Vân muốn khóc nhưng cô cố kiềm lại.
"Anh sẽ nhanh chóng trở về." Anh nhấc hành lý bên chân lên, mỉm cười hứa hẹn.
"Ừm." Cô cố gắng mỉm cười muốn anh an tâm. Anh buông lỏng tay cô ra, xoay người.
Bỗng dưng, trong lòng cô tràn đầy bất an, nhịn không được mở miệng: "Khấu..."
"Nghe được tiếng cô gọi, anh dừng bước quay đầu lại.
Chán ghét, cô đang làm cái gì vậy?
Bạch Vân ủ rũ âm thầm ngầm thở dài, áp chế bất an trong lòng, thở sâu, cố gắng cười một cái, "Nhớ cẩn thận!"
Anh gật đầu, cười rồi vẫy tay với cô rồi bước tiếp.
Cô một mực đợi ở sân bay cho đến khi mấy bay cất cánh, nhìn chiếc máy bay màu trắng an toàn bay vào không trung, càng ngày càng nhỏ rồi biến mất ở một nơi xa, cô mới đi về phía bãi đậu xe.
Nhưng khi ngồi vào trong xe, cô vẫn ngẩn người nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.
Nói thật cô không biết mình làm như vậy là đúng hay là sai?
Đêm qua, bão đi qua phía nam Đài Loan nên buổi sáng ở Đài Bắc cũng có mưa. Sau khi được gột rửa thành phố trở nên tươi mát hơn.
Ở một góc của thành phố, vào giờ cơm bỗng nhiên bận rộn hẳn lên. Bưng cà phê lên, rồi lại bưng cơm lên, mọi người đều yên lặng dùng cơm. Bạch Vân đứng trước quầy bar cầm một ly cà phê chăm chú nhìn dòng xe qua lại. Cuộc sống, đa số thời gian chính là bận rộn.
Chỉ có đôi khi, luôn có một khoảng thời gian giống như hiện tại đột nhiên xuất hiện vài phút rảnh rỗi, hình như cô đã quên trước đây cô dùng cách gì để trải qua vài phút đồng hồ này. Từ trước đến giờ những chuyện này không hề tác động đến cô, trước khi anh đến không có, lúc có anh cũng không, nhưng sau khi anh đi, chỉ vài phút ngắn ngủi như vậy cũng khiến cô phiền chán.
Tầm mắt chuyển từ ngoài cửa sổ đến tấm lịch trên bàn.
Anh sẽ nhanh trở về.
Mười ngày anh nói đã trôi qua, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Trong mười ngày này cô biết được rất nhiều chuyện, giống như là Los Angeles.
Los Angeles, hiện tại anh đang ở đó. Đối với nơi đó cô chỉ biết Disneyland, Hollywood. Hiện tại cô biết nó nằm ở phía Tây nước Mỹ, biết nếu đáp máy bay đến đó phải mất mười mấy giờ, biết ở đó rất ít mưa và đó là một thành phố lớn, cũng biết thời gian ở đó chậm hơn ở đây tám giờ, cho nên bây giờ ở đây là buổi chiều thì ở đó là buổi tối...
"Bạch Vân? Bạch Vân?"
"Ừm hửm?" Nghe thấy La Lan kêu to cô hoàn hồn lại.
"Có người muốn thanh toán." Đặc biệt đến đây giúp đỡ, La Lan buồn cười nhìn cô, chỉ chỉ vị khách đứng ở quầy bar một lúc lâu.
"Thật xin lỗi." Bạch Vân mỉm cười nhận lấy hóa đơn của vị khách kia, bấm máy tính. "Tổng cộng ba trăm sáu mươi đồng, cám ơn."
Sau khi khách tính tiền, cô ra khỏi quầy bar thu dọn đồ ăn, La Lan cũng đi đến.