Anh bị cuốn không còn cách nào khác đành cười khổ đặt bình hoa vào khay, rồi mới đi đến đặt bình hoa lên mỗi bàn. "Bác Vương à! Bác có biết mỗi ngày tất cả người ra vào thị trường chứng khoán đều tự xưng là người đầu tư, thật giống như đang lầm tưởng đối tượng tình một đêm là kẻ lừa gạt tình cảm. Bác có biết người như thế nào mới được coi là kẻ lừa gạt tình cảm không?
Ông Vương cười khan lắc đầu.
"Phải có đủ tiền vốn." Khấu Thiên Ngang nhếch khóe miệng, lại hỏi: "Bác có đủ vốn để làm khẻ lừa đảo tình cảm sao không?
"Đương nhiên không có." Ông Vương nghe vậy sửng sốt, "Chỉ là cái này có liên quan gì đến chuyện mua cổ phiếu sao?"
"Đương nhiên có, kẻ lừa gạt tình cảm có vốn, người ra vào sàn giao dịch cũng phải có vốn, nếu bác không hiểu quy tắc trò chơi thì làm sao có thể kiếm tiền?"
"Vậy thì phải làm thế nào? Con nói thử xem cũng bởi vì bác không hiểu mới đến tìm con."
"Sàn giao dịc không cần người đầu tư không biết xem biểu đồ, thị trường chứng khoán giống như thượng đế sẽ giả vờ giúp những người này, ngược lại thị trường chứng khoán sẽ không tha thứ cho những người không biết mình đang làm gì."
"Cho nên?"
Anh vô lực dừng lại động tác, nhìn ông Vương nói: "Bác hiểu rõ về điện tử không?"
Ông Vương lại cười khan lắc đầu.
Bác quen biết công ty đó không?
Ông Vương lại tiếp tục lắc đầu.
"Vậy thì đừng mua, cái gọi là mạo hiểm chính là bác không biết mình đang làm cái gì."
Ông Vương ngẩn ngơ, "Đúng là tôi không hiểu lắm, vậy rốt cuộc tôi nên mua cổ phiếu nào đây?"
Khấu Thiên Ngang buồn cười nhìn ông nói: "Cái công ty mà có tường cao ngất bảo vệ, bên trong còn có cá sấu hung dữ, có bể lớn và cá mập bảo vệ, đó mới là công ty bác nên đầu tư."
Miệng ông Vương vẫn hơi mở ra, một lúc lâu sau mới nghi hoặc hỏi: " Là... vườn bách thú sao?"
Bạch Vân ở quầy bar suýt nữa thì cười ra tiếng, đành cúi đầu cười trộm.
Khấu Thiên Ngang cảm thấy thật đau đầu, không muốn giải thích trực tiếp cầm lấy tờ báo kinh tế và tài chính, lấy bút khoanh lại những loại cổ phiếu có lợi tức cao, rồi nhét vào tay ông, cười khổ nói: "Đây là mấy công ty có tường cao bảo vệ, bên trong còn có cá sấu hung giữ, bể nước và cá mập bảo vệ. Chẳng qua nếu bác không muốn giữ cổ phiếu trên mười năm trở lên thì đừng mua vào. Còn nữa, khi mua cổ phiếu nên giả định ngày mai thị trường chứng khoán sẽ bắt đầu đóng băng từ ba đến năm năm."
"À?" Ông Vương lại ngẩn ngơ.
"Thôi..." Khấu Thiên Ngang ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ vai ông, "Tóm lại, sau khi mua, đừng xem đến nó trong vài năm là được."
"A." Ông Vương gật gật đầu cầm lấy tờ báo, xấu hổ cười cười, sau đó lên tiếng chào hỏi Bạch Vân rồi mới đi về.
Khấu Thiên Ngang trở lại quầy bar, khóe miệng mang theo nụ cười bất đắc dĩ, Bạch Vân trêu ghẹo nói: "Em nghĩ anh rất biết cách từ chối người khác."
Khóe miệng anh giật giật, giả bộ buồn rầu, "Anh cũng hết cách với bác ấy."
"Em biết." Cô ôm lấy anh, an ủi nhưng lại khó nén nụ cười. Anh đối mặt với những ông chủ lớn thì vẻ mặt luôn không đổi nhưng lại không có biện pháp với những ông chủ nhỏ.
"Em cười anh?". Anh tựa cằm vào đỉnh đầu cô, lẩm bẩm một tiếng.
"Không có." Cô cười nói. Trợn mắt nói dối, cười đến nỗi vai cũng run mà lại nói là không có.
Khấu Thiên Ngang thở dài, tiếp tục lẩm bẩm: "Em không lo lắng anh cứ như vậy thì sẽ không kiếm được tiền sao?".
"Không sao..." Bạch Vân vừa cười vừa nói: "Em sẽ nuôi anh."
"Lần này thật sự biến thành Tiểu Bạch Kiểm rồi." Anhcười nói: "Em nói xem sau khi Nông Nông nghe chuyện này xong có khi nào sẽ tìm việc cho anh không?"
Bạch Vân nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Trên thực tế, cô ấy đã tìm rồi."
"Thật sao?" Anh sửng sốt, hỏi: "Là công việc gì?"
"Nữ đầu bếp của cô ấy." Bạch Vân kiễng chân, hôn lên môi anh nhẹ nhàng cười nói, "Lữ phu nhân Di Nông tiểu thư [1] đã bị canh bổ của anh mua chuộc rồi, cô ấy nha, cả ngày đều nghĩ đến canh bổ đấy".
[Di Nông vợ của Lữ Hạo Đình nên gọi là Lữ phu nhân cũng chính là Nông Nông]
"Thật sao?" Khấu Thiên Ngang nhếch miệng cười.
"Thật." Bạch Vân mỉm cười gật đầu.
“Vậy em trả lời như thế nào?”
"Đương nhiên là..." Bạch Vân cười híp cả mắt, nói: "Kêu chồng của cô ấy đến đây học nghề rồi."
Anh ngửa đầu cất tiếng cười to, thật là bội phục cô.
Khách hàng mới đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng cười của anh, sợ hết hồn.
Khấu Thiên Ngang thấy thế, liền nói: "Xin chào quí khách", người kia giật mình, run run đi vào.
Bạch Vân cười nhìn anh giúp khách hàng gọi món ăn, trong lòng rất vui vẻ.
Dáng người anh rất cao, lại cường tráng khỏe mạnh.
Mỗi lần ở cạnh anh cô đều phải ngẩng đầu mới thấy khuôn mặt anh.
Kỳ thật trước kia cô luôn hoài nghi tại sao dáng người anh lại cao to tráng kiện như thế, bởi vì tóc anh màu đen, da vàng, nhìn như thế nào cũng thấy không có một điểm giống Hawke, nhưng khung xương mặt và thân thể anh rõ ràng là người phương Tây...
Tươi cười trên mặt liền biến mất, nhìn Khấu Bạch Vân không tự giác trầm mặc suy nghĩ.
Để điện thoại xuống, Bạch Vân đem cà phê mới vừa chuẩn bị xong bỏ vào máy xay, sau đó nhấn nút khi máy chuyển động màu đen của cà phê tạo thành một vòng xoáy màu đen, côthấy chúng biến thành bột tim bỗng nhiên đạp nhanh và loạn nhịp.
Bên tai vang lên những lời Lâm Tử Kiệt vừa nói. Bart lập nghiệp là dựa vào chăn nuôi và rất giỏi việc buôn bán, mỗi thế hệ người nhà họ đều thích hợp với việc kiếm tiền, nghe đồn Bart lão gia dựa vào thị trường chứng khoán kiếm được một số tiền lớn, sau đó ông bắt đầu mở công ty, những dự án Bart lão gia thấy có khả thi thì sẽ thực hiện và nhanh chóng kiếm được tiền.
Tập đoàn Bart gia đã được năm đời, Bart cha có năm người con trai, Khấu Thiên Ngang là con cả, hiện nay tập đoàn Bart gia do người con thứ hai là Lam Tư quản lý, những công ty con thì do những người con còn lại quản lý.
Tôi (Lâm Tử Kiệt) không có nghe được tin tức gì từ bác sĩ riêng của nhà họ Bart, có lẽ quản gia nhà họ Bart đã phong kín mọi thông tin, tuy rằng năm ngoái Bart cha đã trao lại quyền quản lý tập đoàn, nhưng bên ngoài luôn cho rằng một người ngoan cố như Bart cha thì sẽ không trao quyền một cách dễ dàng như vậy, cho nên chuyện ông ấy sinh bệnh ít nhiều cũng khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Bart gia dao động.
" Bạch Vân?"
Cô hồi hồn, thấy Khấu.
"Sao vậy?" Anh nhấn nút bắt máy xay, nói đùa: "Bọn chúng đã thành bột mỳ rồi."
Mặc dù lão Bart có năm người con nhưng chỉ có Khấu Thiên Ngang là con ruột của ông, những người con khác dù là con hợp pháp của ông nhưng đều do những người vợi sau của ông mang đến không phải con ruột ông.
Cô lắc đầu, chỉ im lặng, đôi mắt xinh đẹp chứa cảm xúc phức tạp.
Nghe nói rằng nhiều năm trước năm người con của Bart cha tranh giành tài sản khiến người anh cả phải bỏ đi, cũng có người nói rằng Bart cha có khúc mắc với con cả.
Thấy cô mơ mơ màng màng, anh ngồi xuống, nhìn thẳng cô hỏi, "Mệt sao?"
Cô lại chậm rãi lắc đầu, trái tim như bị ai đó bóp chặt.
Anh vươn tay kéo cô lại gần mình, "Em không thoải mái sao?"
Cô vẫn lắc đầu, nở một nụ cười nhạt, vươn tay vuốt ve mặt anh.
"Làm sao vậy?" Anh không thích cô trầm mặc, điều này chứng tỏ trong lòng cô có chuyện, sau đó cô sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Sự quan tâm của anh làm cô cảm thấy ấm lòng, nhưng trái tim lại càng thắt lại.
"Nói cho anh biết." Anh ôm cô để cô ngồi trên đùi mình sau đó vòng tay ôm lấy cô. Cô vùi đầu vào ngực anh, hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương quen thuộc và ấm áp trên người anh.
"Đừng tự mình suy nghĩ lung tung." Anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng dụ dỗ.