Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tuy cưới anh nhưng cô không hề biết gia thế của chông mình ra sao! Điều này quả thật rất vô lý, có phải anh đã đánh lừa cô hay không? Tuy có cuộc sống hạnh phúc nhưng vì cha chồng bệnh …
Xem Thêm

Ra gần đến cửa Ninh Ninh quay đầu lại, "Bạch Vân, cậu có thể nói với anh ấy động tác nhanh một chút không? Mình thật sự rất đói, anh ấy làm trong mấy phút? Năm phút có đủ không?"

Bạch Vân trừng lớn mắt, sau đó bật cười.

Hawke còn không chút khách khí cười to ra tiếng, "Thân ái, anh nghĩ năm phút có khả năng không đủ đâu."

Khấu Thiên Ngang đỏ mặt, gầm nhẹ: "Hawke..."

Hawke cười ha ha, liền nắm tay Ninh Ninh chạy trối chết.

Khấu Thiên Ngang quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Em còn cười."

"Đúng là..." Bạch Vân cắn môi dưới, cười nhẹ, "Rất buồn cười."

Anh nhăn mặt, nằm đè lên cô, dáng vẻ giống như ác hổ bổ nhào vào chú dê nhỏ. "Năm phút? Quá coi thường anh rồi."

"Cái đó cũng không phải em nói." Bạch Vân đỏ mặt, nhưng vẫn cười.

"Thật sao?" Anh nhướng mày, cười nhe răng nói: "Vậy để tránh cô ấy hiểu lầm, chúng ta không cần ra ngoài quá sớm đúng không?"

"Ừ." Bạch Vân cắn cắn môi, gật đầu đồng ý.

"Nếu hai chúng đã dậy..." Anh hôn môi rồi lại hôn chóp mũi cô, lẩm bẩm nói: "Lại có chút thời gian..." Anh hôn cặp môi thơm đang cười của cô, "Anh đề nghị..."

Anh dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, cười nói: "Tiếp tục làm chuyện mới vừa rồi bị quấy rầy được không?"

"Ừ!" Cô cười, hôn lại anh.

Ai ngờ Âu Dương Ninh Ninh vẫn ở bên ngoài, còn không hết hy vọng, thình lình lại ngõ cửa, hô to: "Này hai người các người sắp xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi!"

Khấu Thiên Ngang cứng đờ, sau đó quát: "Hawke. Bart..."

Bạch Vân cũng cười to ra tiếng, cô vỗ vỗ l*иg ngực anh, rồi ngồi dậy, cười khuyên nhủ: "Thôi, chúng ta đứng lên đi, Ninh Ninh chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ đâu, chỉ cần chưa ăn no, chuyện gì cô ấy cũng làm ra được."

"Cũng không phải Phổ Âu không làm bữa sáng." Anh nhíu mày oán hận.

"Ninh Ninh đã sợ ăn bữa sáng kiểu Tây rồi." Bạch Vân sờ sờ mặt anh, lại hôn lên đó, mỉm cười nói: "Hơn nữa, ai bảo anh nuôi miệng cô ấy thành kén ăn luôn rồi."

Anh nhìn cô, cười khổ.

"Ngoan, đứng lên rửa mặt trước đã." Bạch Vân xuống giường, kéo tay anh, muốn anh cũng rời giường.

Khấu Thiên Ngang nghe lời để cô kéo anh vào phòng tắm, trong miệng thì thầm: "Cái cô gái quái gở đó, tối nay nhất định anh sẽ tìm người đến trói cô ta lại..."

.........

Chín giờ sáng phòng Thần Quang.

"Này, thức ăn của cô." Rất nhanh đã nấu xong bữa sáng, Khấu Thiên Ngang đem cháo và một số món ăn khác bày ra trước mặt Âu Dương Ninh Ninh.

"Khấu ca." Hawke thấy vậy lập tức đi đến gần anh, lấy một phần thức ăn khác đặt trước mặt Bạch Vân, vội nói: "Của em đâu?"

Khấu Thiên Ngang tức giận liếc anh, rồi lấy hai miếng bánh mì nướng đưa cho anh.

"Này..." Hawke kéo dài giọng, xách hai miếng bánh mì nướng lên, oán giận nói: "Bữa sáng của em là chúng sao?"

"Có ý kiến gì?"Khấu Thiên Ngang nhíu mày, duỗi tay ra, "Có ý kiến thì đừng ăn, trả lại đây!"

Hawke thấy thế, trừng mắt nhìn, nhanh như chớp rút hai tay lại, cười cứng ngắc nói: "Không có, không có, bánh mỳ cũng không tệ, rất được, rất được."

Bạch Vân cười khì khì, lấy cùi chỏ chọc chọc Khấu, "Đừng làm rộn."

Khấu Thiên Ngang hừ một tiếng, mới xoay người lại, đẩy toa ăn từ cánh cửa khác vào, bày từng món Trung lên bàn.

Vừa thấy những món bánh nướng, bánh bao chiên, bánh trứng, bánh trẻo rán, bánh củ cải, Ninh Ninh mở to mắt, giây tiếp theo liền tiến lên dùng tốc độ nhanh nhất gắp một cái bánh trẻo rán nhét vào miệng, rồi bưng lấy mặt hít sâu một hơi, phát ra âm thanh thỏa mãn, sau đó lệ nóng lưng tròng quay đầu lại, cực kỳ cảm động mà dùng hết sức lực ôm thật chặt Khấu Thiên Ngang, hô: "Khấu, anh là thần mà!"

"Wey wey wey... Tách ra, tách ra!" Hawke biến sắc, nhảy lên kéo Ninh Ninh ra: "Em, cô gái này..."

Ai ngờ Ninh Ninh lại hung với anh, "Tránh ra, đừng ngăn cản thức ăn của em!"

Cô khẽ vươn tay đẩy Hawke ra, cầm lấy đũa tấn công những mỹ thực đã lây không gặp này, nhai không đến hai cái liền mở miệng nhét đầy thức ăn vào, sau đó tỏ ra vô cùng hạnh phúc.

Thấy vẻ mặt ngốc của Hawke, Khấu Thiên Ngang ở cạnh cười ha ha, còn Bạch Vân thì đồng tình cầm cái bánh bao thịt đưa cho Hawke, an ủi anh: "Ăn bánh bao đi, rất ngon đó."

Cô vừa nói xong liền bật cười.

Hawke ngơ ngác cầm lấy bánh bao, thẫn thờ hơn nửa ngày, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người vì thức ăn mà đẩy anh ra, đây thật là....

Hawke không nghĩ ra từ gì để hình dung, chỉ có thể nhìn Âu Dương Ninh Ninh đang vùi đầu vào đống đồ ăn mà cười khổ.

Thật sự rất ngon sao?

Hawke cúi đầu nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, nghi ngờ cắn một miếng, nhai nhai hai cái.

Hả? Anh nhíu mày, lại cắn miếng nữa.

Ừm! Anh nhíu mày, lại cắn miếng nữa.

Ừ... không tệ, không tệ...

Anh đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Ninh Ninh, rất nhanh cũng ăn ngấu nghiến giống cô.

Khấu Thiên Ngang thấy thế, trợn trừng mắt, ngồi xuống bên cạnh Bạch Vân, "Hai người này đều không biết nấu cơm, tại sao lại có biện pháp sống đến giờ nhỉ?"

Bạch Vân cười nói: "Vì có người nuôi."

Khấu Thiên Ngang liếc Ninh Ninh, cười nhe răng, nắm lấy tay Bạch Vân, nói đùa: "Vất vả cho em rồi, nuôi được người rất khỏe mạnh."

Bạch Vân cười mỉm chỉ chỉ Hawke, "Người của anh cũng không kém nha."

Anh cười ha ha, nói: "Đều vất vả, đều vất vả..."

"Này..." Ninh Ninh ngẩng đầu lên, nhíu mày kháng nghị.

Ai biết cô vừa lơ là một chút, Hawke đã dùng nĩa trộm bánh bao chiên trong chén của cô, cô vội hét lên: "Này! Anh cái người ăn trộm này, trả bánh bao lại cho em!"

Hawke nhét cả cái bánh bao chiên vào miệng, hai người lại ầm ĩ một trận.

Nhìn Hawke và Ninh Ninh chỉ vì thức ăn mà náo loạn, Bạch Vân chợt phát hiện hình như thiếu vài người, liền hỏi: "Đúng rồi, những người khác đâu? Sao không thấy?"

Đưa tay bắt lấy bàn ban nhỏ bé đang công kích của Ninh Ninh, Hawke nuốt thức ăn trong miệng, rồi nói: "Lam Tư không có ở đây, sáng sớm anh ấy đã đi ra ngoài rồi. Adam thức đêm để viết lập trình, có lẽ giữa trưa mới dậy. Alex vẫn ở trong bệnh viện, hai bé củ cải của anh ấy hôm qua thức khuya chơi điện tử, mới vừa rồi em có đi xem, bọn nhỏ vẫn đang ngủ."

"Bé củ cải?" Bạch Vân sửng sốt.

"Con của nó." Khấu Thiên Ngang trả lời.

"Con?"

Không biết Hawke dùng cách gì, mà ôm cả người Ninh Ninh vào ngực, không để cô nhúc nhích, nói: "Alex kết hôn rất sớm, chỉ là năm năm trước đã ly hôn, quyền nuôi dưỡng con cái thuộc về anh ấy. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, cho nên bọn nhỏ theo Alex về đây."

"Về đây?" Ninh Ninh không vùng vẫy nữa, tò mò hỏi: "Bình thường bọn nhỏ không ở đây sao?"

"Bọn anh cũng không ở đây." Hawke tựa đầu vào vai Ninh Ninh, cười nói: "Alex ở Philadelphia, Lam Tư ở Newyork, Adam ở Seattle, còn anh ở Las Vegas."

"Thật lãng phí!" Ninh Ninh nhíu mày thì thầm.

"Lãng phí?" Hawke sửng sốt.

Ninh Ninh hừ lạnh nói: "Căn nhà lớn như vậy, bình thường không có nhiều người ở, không lãng phí thì là cái gì?"

"Điều này không phải trọng điểm..."

Thấy hai người anh một câu em một câu, Bạch Vân lại không nghe, chỉ có vẻ đăm chiêu nhìn Khấu đang trầm mặc ăn bữa sáng, sau đó đột nhiên nói: "Khấu, chút nữa em muốn đến bệnh viện, anh có thể đưa em đi không?"

Khấu Thiên Ngang sửng sốt, hai người đang tranh cãi ầm ĩ cũng im lặng, ba người đều kinh ngạc nhìn Bạch Vân.

"Em muốn..."Khấu Thiên Ngang nhíu mày trừng mắt, kinh ngạc nói: "Cái gì?"

"Đi bệnh viện." Bạch Vân uống thìa cháo cuối cùng, sau đó cầm khăn lau miệng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Nếu anh không có chuyện gì làm, thì có thể theo giúp em được không?"

Anh há miệng thở dốc, biểu hiện trên mặt thay đổi trong nháy mắt, nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của cô, giống như không có chuyện gì, cuối cùng anh không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

"Khấu?" Bạch Vân nhẹ giọng gọi: "Anh muốn đi theo giúp em không?"

Thêm Bình Luận