......
Khi đến bệnh viện, hai người vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, Alex nhìn thấy lão Chad đã ở bên cạnh lão đầu tử nhiều năm, anh vội qua đó hỏi rõ tình hình, Bạch Vân đứng một bên, đợi Alex hỏi xong mới muốn anh phiên dịch lại.
"Sao rồi? Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?"
"Lão Chad nói, bác sĩ trưởng mới làm trắc nghiệm bệnh tâm đồ cho ông ấy, còn thử máu, lão đầu tử bị tắc nghẽm cơ tim" Giọng anh hơi khàn khàn. "Bác sĩ đã tiêm thuốc để mở động mạch, tránh cho tim liên tục bị tổn thương, hiện tại trước tiên phải điều trị để mở động mạch."
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Bạch Vân sờ nhẹ cánh tay anh, "Yên tâm, tôi nghĩ ông ấy không có chuyện gì đâu, cậu nên ngồi xuống trước đi."
Alex không phản đối, nghe lời cô ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấu cứu, "Tôi không biết ông ấy thật sự có bệnh tim."
"Tại sao?"
"Chúng tôi vẫn tự cho rằng ông ấy chỉ giả bộ bị bệnh tim, ông ấy giả bênh để lừa Khấu ca trở về." Alex vuốt mặt, cười khổ nói: "Trước kia ông ấy để thử rất nhiều lần, trên thực tế. lần này Khấu ca về, chúng tôi rất kinh ngạc. Anh ấy ngăn cản cô cứu ông ấy đó cũng là bình thường thôi, đừng trách anh ấy."
"Tôi hiểu mà." Không ngờ anh sẽ thay Khấu giải thích, Bạch Vân cười ảm đạm, "Anh ấy không phải người thấy chết không cứu."
Lão Chad đưa hai ly cà phê cho họ.
"Cám ơn." Bạch Vân nói cảm ơn với Chad, rồi tiếp tục mở miệng: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?"
"Hả?"
"Giữa các anh đã xảy ra chuyện gì với cha của các anh vậy?"
Ánh mắt Alex buồn bã, hơi nhếch môi.
"Nếu không tiện, anh không cần..." Bạch Vân nhẹ giọng nói.
"Không." Alex hít sâu một hơi, nói một hơi: "Tôi nghĩ là cô có quyền được biết. Lão đầu tử kết hôn bốn lần, chỉ là mấy anh em chúng tôi, trừ Khấu ca ở bên ngoài thì tất cả không phải con ruột của ông, chúng tôi không có quan hệ máu mủ. Rất nhiều năm trước lão đầu tử bị tai nạn xe nên không thể nào sinh con được nữa, ông ấy biết những người phụ nữ đó đều vụиɠ ŧяộʍ sau lưng mình, nhưng ông ấy không quan tâm, phụ nữ đối với ông ấy không là gì cả, từ trước đến giờ ông ấy đều giữ tiền rất tốt, nếu ly hôn những người phụ nữ đó cũng chẳng được gì, nếu muốn nhận tiền bồi thường thì nhất định phải từ bỏ quyền giám hộ con cái. Còn tại sao ông ấy đòi nuôi chúng tôi, tôi nghĩ rằng chắc tại ông ấy thấy chúng tôi đáng để ông ấy đầu tư đi."
Đáng để đầu tư? Ông trời... Khó trách Hawke luôn tự giễu cậu bị nhận nuôi, khó trách khi Khấu vừa nghe thấy hai chữ "Nhận nuôi" liền nổi trận nôi đình.
Sắc mặt Bạch Vân trắng bệch, nhẹ nhàng bụm miệng, giọng khàn khàn nói: "Tôi xin lỗi..."
"Không cần" Uống một ngụm cà phê, Alex chua sót lo lắng nhìn chăm chú vào phòng cấp cứu của lão Bart. "Tôi đã sớm nhận ra, cha mẹ như thế nào chúng tôi cũng không có quyền lựa chọn, thành thật mà nói, đó cũng trở thành thói quen rồi."
Nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Alex, đột nhiên Bạch Vân hiểu được tại sau năm đó Khấu lại rời đi, không phải chỉ vì chuyện của mẹ anh và chuyện cha anh lừa gạt khiến anh không có cách nào tha thứ, mà còn vì chuyện của mấy người anh em không có quan hệ huyết thống này.
Hawke đã từng nói tất cả bọn họ đều bị ép học tiếng Trung, cho nên cậu ta mới nói được tiếng Trung, khi đó cô cũng không hỏi nhiều, hiện tại xem ra, phương pháp giáo dục của lão Bart thật sự rất có vấn đề, coi như Khấu là con ruột của ông, ông cũng không nên quá thiên vị.
.....
Buổi chiều, Bạch Vân quay về ngôi nhà cao cấp kia.
Lúc này dưới sự ra lệnh của Chad, cô không bị ngăn trước cửa nữa, Ninh Ninh mới nói cho cô biết Chad là quản gia ở đây.
Về tới phòng, vẫn không thấy bóng dáng của Khấu, nhưng Hawke và Ninh Ninh đã mang hành lý của cô từ khách sạn đến đây.
"Thế nào rồi?" Âu Dương Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường lớn, nhìn Bạch Vân thay quần áo.
"Tình trạng của cha có vẻ ổn, cho nên mình về trước. Sau khi làm kiểm tra một lần nữa, xem tắc nghẽn mạch máu ở mức độ nào, rồi sẽ đưa ra quyết định áp dụng kỹ thuật làm giãn nở động mạch, hay sẽ giải phẫu..."
"Đừng nói với mình những từ chuyên ngành của y học, mình không phải hỏi cái này." Ninh Ninh lấy tay chống cằm, nhíu mày nói: "Mình hỏi cậu tình trạng của Khấu Thiên Ngang."
"Tình trạng?" Bạch Vân mặc quần áo tử tế, dùng trâm cài trên bàn vấn mái tóc dài lên: "Nếu cậu hỏi đêm qua, thì anh ấy rất vui mừng khi gặp mình, còn nếu cậu hỏi hiện tại..." Bạch Vân quay đầu lại, khóe miệng kẽ nhếch, "Chỉ sợ rằng nơi này quá lớn, mình không biết được anh ấy đang ở đâu."
"Mình biết."
"Cậu biết anh ấy ở đâu?" Bạch Vân trừng mắt nhìn, cho đến bây giờ cô cũng chưa biết rõ rốt cuộc nơi này có bao nhiêu tòa nhà, chứ đừng nói mỗi tòa nhà còn có hơn mười phòng, Ninh Ninh chỉ ở đây lâu hơn một sáng so với cô, lại biết Khấu ở đâu? Quá thần đi.
"Nơi đó." Ninh Ninh đưa tay chỉ ra bên ngoài, nhắm thẳng đến biển xanh thẳm. "Hawke nói, trước kia Khấu Thiên Ngang thích nhất là chạy đến đó, phía sau cánh rừng là vách núi đen, nơi đó có một cầu thang gỗ thông thẳng đến bờ cát, mới vừa rồi mình đã lấy ống nhòm nhìn, chính xác anh ta đang ở đó."
"Ống Nhòm?" Bạch Vân buồn cười nhìn, "Ống nhòm ở đâu ra?"
"Hawke" Ninh Ninh mặt không đỏ, không thở gấp nói.
"Cậu cùng nó...?"
Ninh Ninh dời tầm mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ như vậy mà thôi."
"Loại nào?"
"Điều này không quan trọng..." Ninh Ninh đỏ mặt, nhảy xuống giường, lấy mũ rơm đội lên đầu Bạch Vân, đưa tay đẩy cô ra khỏi cửa. "Nhanh đi tìm người, tránh để anh ta nhảy xuống biển tự tử, mạng người mới là quan trọng."
"Nói hưu nói vượn." Bạch Vân cười quở nhẹ.
"Mình nói cho cậu biết, toàn thể đàn ông trong gia đình này đầu óc đều có vấn đề, tất cả bọn họ đều bị lão đầu tử trêu đùa trong tay, khiến trong lòng họ đều có tật xấu, ai biết được anh ta có giống như người nào đó không, nhất thời nghĩ không thông, làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó!"
Hình như thấy cô nổi giận, hơn nữa lại nói rất nghiêm túc, khiến Bạch Vân hơi sửng sốt: "Người nào đó?"
Trong nháy mắt mặt Ninh Ninh trắng xanh, ngậm miệng lại.
Bạch Vân chấn động, "Chẳng lẽ Hawke từng..."
Ninh Ninh cứng người, thật lâu sau mặt không biểu cảm nói: "Anh ấy nói đây là tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn."
"Nhưng cậu không tin."
"Đúng." Mặt Âu Dương Ninh Ninh trắng bệch, "Mình không tin."
Nhìn cô nghiêm túc, cổ họng Bạch Vân thắt lại, nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, Ninh Ninh thật sự rất muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước mắt lại, đẩy đẩy Bạch Vân, nói khẽ: "Mình không sao, cậu mau đi xem anh ta đi."
"Cậu xác định?"
"Ừ." Ninh Ninh gật gật đầu, cố mỉm cười.
Bạch Vân thở dài, sờ sờ mặt cô, "Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng nói chuyện."
"Yên tâm, mình sẽ không chạy trốn." Ninh Ninh cười khổ, cô muốn chạy cũng không được, nếu không bây giờ sẽ không lâm vào khốn cảnh này.
Đi đến cuối đường dành cho người đi bộ trong rừng cây, cô cũng thấy vách núi cao kia, nó cao khoảng bằng ngôi nhà hai tầng, một cầu thang ngoằn ngèo vòng qua khu nhà cao cấp, thẳng đến bãi biển.
Tuy hơi xa, nhưng cô có thể thấy anh.
Anh ngồi trên bờ cát, mặt trời bắt đầu ngả về tây, kéo dài bóng của anh, anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Cô từ từ đi xuống dưới, dùng vành nón che ánh mặt trời chói chang.
Sóng thay phiên nhau đập vào bờ, xa xa vọng lại tiếng chim biển ô u.
Cô tốn nhiều thời gian mới đi hết cầu thang đó, lại tốn không ít thời gian vượt qua bờ cát bị nắng chiếu cả một ngày đến nỗi nóng ran, vừa mềm mịn lại khó đi, không cần cúi đầu nhìn cô cũng biết đôi giày xăng-̣đan của cô nhất định là tiêu đời rồi.