Chương 9: Rời khỏi nhà họ Hạ

“Tôi xem vợ chưa cưới của tôi ăn có vấn đề gì?” Mục Thần Hạo hỏi ngược lại.

“Ai là vợ chưa cưới của anh, anh thích cưới ai thì cưới.”

“Chẹp, chẹp, chẹp, cô chủ Hạ, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này chơi đúng là không tệ nha. Cố tình tạo ra tiếng dụ tôi tới đây, sau đó xuống bếp nấu ăn? Thể hiện mẹ hiền vợ tốt hử?”

Mục Thần Hạo xoa cằm của anh, khóe miệng lộ ra chút ý cười mỉa mai, trong ánh mắt trong veo, sắc bén, cũng lộ ra chút mùi chán ghét.

Anh ta càng ngày càng không đoán được người phụ nữ này, rốt cuộc cô đang chơi thủ đoạn gì.

Lạt mềm buộc chặt? Cố tình tạo ra tiếng? Ý chỉ cô không cẩn thận đá vào chậu hoa kia à?

Lúc này, trong đầu Tình Không chỉ có một chữ nhảy ra.

Anh bị thần kinh à?

Tình Không có hơi tức giận, không nhịn được mà tóm lấy cổ áo sơ mi của Mục Thần Hạo. “Mục Thần Hạo, anh có thể đừng tự đại như vậy không? Tôi đói bụng, tới phòng bếp tìm chút đồ ăn cũng không được?”

Mục Thần Hạo lật tay giữ lấy tay của Hạ Tình Không, sau đó tay to kéo một cái, ôm cả người Hạ Tình Không vào trong lòng.

Bên tai truyền tới hơi thở mờ ám, hơi thở của Mục Thần Hạo lướt nhẹ bên tai của Tình Không.

Tình Không muốn giãy ra, nhưng sức của một cô gái nhỏ sao có thể giãy thoát ra được.

Cô thật sự cảm thấy Mục Thần Hạo bắt nạt cô, bắt nạt tới nghiện rồi.

“Anh buông tôi ra, anh làm cái gì? Ban ngày ban mặt trêu chọc con gái nhà lành!” Tình Không vừa dùng sức muốn thoát ra khỏi cái ôm của Mục Thần Hạo, vừa kêu.

“Ban ngày ban mặt? Con gái nhà lành? Cô? Có thể xuất hiện ở nơi như Crown mà cô nói cô là con gái nhà lành… Tôi thật sự không tin…”

Hạ Tình Không nóng nảy, cô cảm nhận được một mùi nguy hiểm, Mục Thần Hạo này không phải muốn làm gì đó với cô ở phòng bếp đấy chứ?

Không biết cô lấy đâu ra sức lực, đẩy mạnh Mục Thần Hạo ra, sau đó cũng không quay đầu lại, chạy về phòng của mình.

Cô sợ Mục Thần Hạo sẽ đi theo, còn khóa chặt cửa phòng lại.

Hạ Tình Không nghĩ tới phải cô phải đính hôn với một người đáng ghét như vậy, thật sự cảm thấy đau đầu.

Có điều hôm nay cô cũng mệt rồi, tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường công chúa ấm áp, thoải mái, rất nhanh Tình Không đã vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tình Không còn đang nằm mơ đã bị người hầu gọi dậy, nhìn khuôn mặt phóng to của người hầu ở trước mặt cô, làm cô giật nảy người.

Cô… Tối hôm qua không phải cô đã khóa cửa rồi à? Thế mà còn có thể vào…

“Cô chủ, phải dậy rồi, chúng tôi giúp cô mặc quần áo xong, cô nên xuống ăn sáng, sau đó cậu Mục sẽ tới đón cô về nhà.” Người hầu cười nói với Hạ Tình Không.

Hạ Tình Không xoa cái đầu có hơi đau. Vì trả thù, cô không còn lựa chọn khác. Dù sao chỉ là đính hôn với Mục Thần Hạo mà thôi, cũng không phải kết hôn thật. Gạo nấu thành cơm phải kéo trước đã, kéo tới lúc nhà họ Hạ vựng dậy, cái chết của mẹ được giải đáp…

Đợi tới lúc nhà họ Hạ lại lớn mạnh, Tình Không có thể có đủ sức mạnh để hủy hôn rồi!

Người hầu mặc quần áo giúp Tình Không, Tình Không rửa ráy xong rồi đi xuống tầng.

Phòng ăn dưới tầng, Hạ Chính Hoa, Thẩm Diệu Ngọc và Hạ Tình Xuyên đều đã vào vị trí rồi.

Ngay cả Mục Thần Hạo cũng đã vào chỗ ngồi, bữa sáng cũng đã được bày lên trên bàn, chỉ là ngoài Mục Thần Hạo, những người khác đều chưa bắt đầu ăn.

Thấy Hạ Tình Không xuống tầng, trên mặt Hạ Chính Hoa hiện lên nụ cười.

“Tình Không, con xuống rồi, mau tới ăn sáng đi. Ăn sáng xong thì phải theo cậu Mục về nhà họ Mục rồi.”

Tình Không thật sự muốn cho cái nhìn khinh bỉ. Người ba này của cô cũng thật là, có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở cô chuyện này không?

“Chị Tình Không, chị cũng lề mề quá đấy. Chị không thấy cả nhà đều đang đợi chị ăn sáng à? Đúng là đứa không có giáo dục, không có chút quan niệm thời gian gì cả.”

Tình Không còn chưa nói chuyện, lời châm biếm của Hạ Tình Xuyên đã lại tới rồi.

Thẩm Diệu Ngọc cười vỗ tay của Hạ Tình Xuyên, giả bộ nhẹ nhàng mắng: “Tình Xuyên, sao có thể nói với chị gái như vậy chứ? Nó sắp phải gả đến nhà họ Mục rồi, con gái gả đi như bát nước đã đổ, sau này con rất khó được nói chuyện với nó.”

Tình Không cũng coi như đã nghe ra ý trong lời của Thẩm Diệu Ngọc rồi.

Tình Không sắp gả đi rồi, trong cái nhà này không phải chỉ có một mình Tình Xuyên là cô chủ à?

Đến lúc đó Thẩm Diệu Ngọc nói mát bên tai, Tình Xuyên lại vẫn luôn sống cùng Hạ Chính Hoa căn bản là vô cùng yêu thương.

Nói không chừng chưa được mấy ngày đã quên còn có người con gái như cô.

Mà cô, Hạ Tình Không cũng đã trở thành công cụ liên hôn của nhà họ Hạ, chỉ vậy mà thôi.

Nếu như không phải Thẩm Diệu Ngọc sai người đuổi gϊếŧ cô, Tình Không rất có khả năng đã bỏ qua, không trở về nhà họ Hạ, tranh giành cái gì với mẹ con này.

Nhưng bây giờ, Hạ Tình Không tuyệt đối không thể bỏ qua Thẩm Diệu Ngọc.

Lúc trước cơ thể mẹ nuôi vẫn luôn khỏe mạnh, bệnh nặng cũng vô cùng kỳ quái, thời gian này rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, Tình Không đều sẽ tra rõ ràng tất cả,

“Đúng vậy, đáng tiếc mẹ con mất sớm, sau này phải nhờ dì chăm sóc ba nhiều hơn rồi.” Khóe mắt Tình Không bắt đầu có nước mắt, Hạ Chính Hoa nhìn mà hơi đau lòng.

Hạ Chính Hoa quở trách. “Diệu Ngọc, nói chuyện kiểu gì vậy? Tình Xuyên không hiểu chuyện, bà còn không hiểu à? Sau khi Tình Không gả đến nhà họ Mục, lúc nào cũng có thể về nhà họ Hạ.”

Thẩm Diệu ngọc bị Hạ Chính Hoa quở trách mà trắng mặt, cũng không dám nói gì nhiều. Người làm chủ cái nhà này vẫn là Hạ Chính Hoa.

“Thật ạ? Cảm ơn ba.” Tình Không giả bộ như rất vui mừng, ôm lấy cánh tay của Hạ Chính Hoa cọ cọ, làm cho trong lòng Hạ Chính Hoa lại dâng lên sự yêu chiều.

Ông ta quả thật cũng cảm thấy nhiều năm như vậy ông ta có lỗi với đứa con gái thất lạc bên ngoài này.

……

Mục Thần Hạo dựa lên cái ghế cạnh bàn ăn, vừa tao nhã ăn sáng, vừa nghe Tình Không “diễn kịch”, khóe miệng không tự giác mà cong lên nụ cười, đôi mắt trong sáng, sâu thẳm nhìn chằm chằm Tình Không rất lâu.

Người phụ nữ này… hơi thú vị… có chút thông minh, trên người có gai, giống như con nhím nhỏ vậy, nhưng lại ở đây giả bộ làm một con thỏ trắng.

Sau khi ăn sáng xong, người nhà họ Mục phái tới đón Tình Không và Mục Thần Hạo về cũng đã tới.

Người tới là một người trông vô cùng tuấn tú, tuổi tác không lớn, nhưng trông rất nghiêm nghị, vô cùng cung kính đứng ở cửa, nói: “Cậu chủ, cô chủ Hạ, thời gian không còn sớm, phải về nhà rồi, ông chủ còn đang ở nhà đợi cô cậu.”

Mục Thần Hạo gật đầu. “Ừ, vậy chúng tôi xin từ biệt.”

Hạ Tình Không phải về nhà họ Mục với Mục Thần Hạo rồi, mặc dù cô không muốn đến nhà họ Mục, nhưng vẫn tốt hơn ở nhà họ Hạ xem hai mẹ con buồn nôn này.

Ở cổng khu biệt thự của nhà họ Hạ đỗ một chiếc xe Benz S600 màu đen, phía sau cũng có một dàn xe Benz.

…….

Tình Không nhìn thấy xong khóe mắt liền co giật, S600 đó là xe chống đạn, là xe Benz xa xỉ cấp S. Nếu như Tình Không nhớ không nhầm, thì chiếc xe này chỉ nhân vật lãnh đạo giới chính trị và thương nghiệp thế giới mới có thể có.