Chương 8: Cho anh chút nước mì

“Nhưng mà cũng hết cách, hôn ước quy định là nhà họ Mục với cô chủ con vợ cả của nhà họ Hạ. Nếu như cô hai có thể gả, thì ông chủ cũng sẽ không tốn công sức tìm cô cả về như vậy.”

“Đúng đấy, nhiều năm như vậy không tìm, bây giờ tìm về còn không phải vì có cái lợi à?”

“Nghe nói sản nghiệp của nhà họ Hạ có nguy cơ, vừa hay lợi dụng liên hôn với nhà họ Mục để nâng đỡ. Nhưng nhà họ Mục chỉ thừa nhận thân phận cô chủ con vợ cả.”

Hạ Tình Không ở góc tường gật đầu, lúc này cô đã hoàn toàn hiểu rõ.

Nhận được tin tức hữu dụng này, Hạ Tình Không liền nhanh chóng trở về phòng, lại điều tra cẩn thận tài liệu trên mạng, cộng thêm tin tức thu thập được mấy năm nay, cô cũng hiểu được đại khái rồi.

Tài sản của nhà họ Hạ có một phần là ở dưới tên của cô và mẹ đẻ, Thẩm Diệu Ngọc vẫn luôn muốn nuốt lấy những cổ phần này, nhưng không ngờ những năm này tài chính của nhà họ Hạ lại có nguy cơ ngày càng đi xuống.

Hạ Chính Hoa cùng đường bí lối, sau khi thương lượng với nhà họ Mục, phát hiện nhà họ Mục không hề nuốt lời, nhưng kiên quyết nhất định phải là con của vợ cả. Vậy nên Hạ Chính Hoa lúc này mới bắt đầu tìm kiếm cô bị thất lạc nhiều năm ở ngoài.

Quả nhiên nhà giàu căn bản không có tình thân, chỉ có lợi ích.

Hạ Tình Không thở dài vì mẹ của cô, cũng vì bản thân cô.

Có điều, nếu đã đi tới bước này, như vậy cần phải dũng cảm bước tiếp.

Buổi tối ngủ ngon lành một giấc, ngày hôm sau lúc thức dậy, Hạ Chính Hoa liền sai người tới chuẩn bị đồ đi cúng tế ngày giỗ mẹ cho cô.

Hạ Chính Hoa dẫn Hạ Tình Không đến nghĩa trang, bái tế mẹ.

Trên đường, Hạ Tình Không cũng không nhiều lời, trong lòng Hạ Chính Hoa cũng nặng nề, hai người yên lặng đi, cũng yên lặng về.

Lúc Hạ Tình Không cho rằng không có bất cứ thay đổi gì, lại được biết sau khi Hạ Chính Hoa trở về, lại mang theo mấy phần tài liệu bất động sản cho Hạ Tình Không.

“Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ba không có gì để bù đắp cho con, mấy căn bất động sản này coi như là chút tâm ý của ba đối với con, ba cũng không có gì có thể cho con.”

“Cảm ơn ba.”

“Đúng rồi, việc mẹ nuôi con bị bệnh nặng, ba cũng biết rồi. Ba đã cho người đưa bà ta đến bệnh viện tốt nhất chỗ chúng ta, tiếp nhận điều trị tốt nhất rồi, con đừng lo lắng nữa. Có điều rất kỳ quái là bà ta không muốn gặp mặt ba… Ba rất muốn cảm ơn bà ta đã chăm sóc con nhiều năm như vậy.”

Nghe thấy mẹ nuôi có thể được điều trị tốt nhất, Hạ Tình Không liền yên tâm, không để bụng việc mẹ nuôi không muốn gặp Hạ Chính Hoa.

Trong mắt Hạ Tình Không lăn tăn từng giọt nước mắt, đợi Hạ Chính Hoa chua xót rời đi, lúc này cô mới nép tài liệu bất động sản lên bàn.

Bây giờ cô đã trở về, nếu cô và nhà họ Mục liên hôn, như vậy thế lực của nhà họ Mục đủ để khiến cho nhà họ Hạ vựng dậy như xưa, thậm chí còn huy hoàng hơn lúc trước nữa.

Cổ phần dưới tên của cô và mẹ có thể trở thành thực chất.

Nếu như cô muốn, thì thứ cô muốn sẽ không chỉ là mấy căn bất động sản trước mặt này.

Có điều, nếu trong lòng Hạ Chính Hoa vẫn còn áy náy, thì trong lòng Hạ Tình Không vẫn có chút xíu động lòng.

Dù sao chuyện năm đó cũng không phải do Hạ Chính Hoa tạo thành, người Hạ Tình Không muốn tìm thật sự là hung thủ đứng đằng sau, cái chết của mẹ đẻ chắc không đơn giản như vậy.

Sau tối hôm nay, Hạ Tình Không sẽ phải về nhà họ Mục cùng Mục Thần Hạo rồi, cho nên tối hôm nay cũng coi như buổi tối cuối cùng ở nhà họ Hạ.

Mặc dù Tình Không từ nhỏ chưa từng gặp mẹ đẻ, cũng không có tình cảm với mẹ đẻ, nhưng tình thân ruột thịt kia vẫn khiến cảm xúc ngày hôm nay của Tình Không hơi sa sút, không ăn được gì.

Đến tối, bụng đã đói kêu ọc ọc rồi.

Cho nên Tình Không liền lén lút ra khỏi phòng, chuẩn bị đến phòng bếp xem còn có đồ gì ăn không.

Tình Không vừa định mở cửa phòng mình ra, chuẩn bị xuống tầng, cô liền không cẩn thận đá vào một chậu hoa đặt ở cửa. Chậu hoa phát ra âm thanh nho nhỏ, nhưng làm cho Tình Không giật nảy mình. Có điều cô nhìn xung quanh, cũng không có người, giờ này chắc đều ngủ hết rồi, cả khu biệt thự đều không có người hầu.

Tình Không đặt chậu hoa ngay ngắn, rồi rón ra rón rén đi tới phòng bếp, bây giờ đã là nửa đêm, đầu bếp và người hầu cũng đã đi ngủ rồi.

Vừa đến phòng bếp, Tình Không đã nghe thấy trong căn phòng có tiếng nói, nghe giống như tiếng của Thẩm Diệu Ngọc.

“Chuyện nhờ cậu giúp phải tăng tốc độ rồi, không thể kéo dài nữa. Tôi sợ xảy ra bất ngờ, con nhỏ Hạ Tình Không này có hơi khó xử.”

……

“Ừ, vậy thì quyết định như vậy…”

……

Hạ Tình Không nghe thấy tiếng nói đứt quãng, không rõ ràng lắm.

Có điều theo các từ Thẩm Diệu Ngọc nói ra, Hạ Tình Không nghe ra được chắc chắn Thẩm Diệu Ngọc đang có ý đồ xấu gì rồi! Nếu không sao lại nửa đêm chạy tới phòng bếp không thể có người tới như này chứ.

Phòng bếp truyền tới tiếng bước chân, rõ ràng là Thẩm Diệu Ngọc đã kết thúc cuộc gọi, chuẩn bị rời đi.

Hạ Tình Không vội vàng trốn vào một bên, đợi Thẩm Diệu Ngọc rời đi rồi vào phòng bếp.

Nhà họ Hạ ở thành phố SH cũng là danh môn vọng tộc, đặc biệt mời đầu bếp năm sao tới nhà nấu nướng, tất cả đồ và nguyên liệu trong phòng bếp đều có đầy đủ… Nhưng mà thức ăn hôm đó cho dù không ăn thì cũng sẽ không để lại…

Cho nên Hạ Tình Không đi một vòng, chỉ đành thở dài, chuẩn bị đích thân xuống bếp.

Cô tự lập từ nhỏ, mẹ nuôi lúc trước đi làm rất bận, phải nuôi cô và em gái Tạ Uyển Oánh. Cho nên chuyện nấu nướng bình thường trong nhà cơ bản đều giao cho Tình Không, từ nhỏ cô cũng đã luyện được tay nghề nấu nướng tốt.

Vừa định mở vòi nước, chuẩn bị rửa chút rau xanh, sau đó lấy chút thịt băm ra, làm mì thịt băm ăn, Hạ Tình Không liền thấy Mục Thần Hạo đang dựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt xem kịch mà nhìn Hạ Tình Không.

Lúc Hạ Tình Không nhìn thấy anh, tâm trạng liền không tốt, mặc dù cái tên này trông khá đẹp trai, nhưng chuyện xảy ra lúc trước khiến Tình Không thấy anh liền muốn lườm.

“Cô cả hứng thú rất tốt, nửa đêm tới phòng bếp, đích thân xuống bếp nấu ăn?” Mục Thần Hạo nói.

Tình Không nhìn Mục Thần Hạo một cái, sau đó lấy chút thịt băm tiếp tục làm mì thịt băm. “Có hứng thú hơn nữa cũng sao hứng thú bằng cậu chủ Mục? Nửa đêm chạy tới phòng bếp nhìn người ta nấu ăn?”

Mục Thần Hạo bị Tình Không mỉa mai một câu, cũng không tức giận, chậm rãi bước tới bên cạnh Tình Không. “Chẹp, chẹp, chẹp, không làm cho tôi một phần à?”

Hạ Tình Không lườm Mục Thần Hạo, sau đó trên mặt treo lên nụ cười. Mục Thần Hạo nhìn nụ cười này chỉ cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó đυ.ng vào, có một cảm giác khác thường.

Nụ cười của Tình Không giống như có ma lực, pha trộn giữa dễ thương và đơn thuần, rất đặc biệt.

Nhưng sau đó lại kèm một câu khiến Mục Thần Hạo nghe mà muốn đánh người.

“Muốn ăn? Xin tôi đi. Xin thì tôi cho anh chút nước mì.”

Tình Không không tiếp tên cuồng tự đại trước mặt này, quay đầu đi không để ý Mục Thần Hạo, tiếp tục làm mì thịt băm của cô.

Ăn cơm là việc quan trọng, ăn no mới là quan trọng nhất.

Sau khi làm xong mì thịt băm, Tình Không còn không quên rửa chút hoa quả, cà chua bi để ăn tráng miệng. Trong phòng bếp của nhà họ Hạ tuy không có thực vật sẵn, nguyên liệu lại khá nhiều.

Mục Thần Hạo vẫn ngồi trên ghế ở một bên, nghiêng đầu nhìn Hạ Tình Không, không nói một câu.

Tình Không bị nhìn tới mức lưng tê dại, cả người không tự nhiên. “Tôi nói này cậu Mục, anh không có việc gì ở đây xem tôi ăn làm gì? Chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của anh? Thích xem người ta ăn à?”