Hạ Tình Không yên lặng ăn xong bữa tối.
Đợi cô buông đũa xuống, Hạ Chính Hoa liền ho khan một tiếng.
“Tình Không à…”
“Ba.” Hạ Tình Không tao nhã lau khóe miệng, sau đó cắt ngang lời của Hạ Chính Hoa. “Hôm nay con mới về nhà họ Hạ đã phải trở về với cậu Mục à?”
“Tình Không, con cũng biết đấy, là thế này…” Hạ Chính Hoa tất nhiên biết đuối lý, nên kiên nhẫn giải thích với Hạ Tình Không.
“Có thể đợi mấy ngày nữa rồi đi không?” Hạ Tình Không ngẩng đầu, trong mắt chứa nước mắt giống như một đầm nước trong dưới hoa hạnh, gợn sóng thanh lịch.
Hạ Tình Xuyên nhìn biểu cảm đáng thương trên mặt cô, liền xì mũi.
“Chị biết thời gian của cậu Mục quý báu tới mức nào không? Hôm nay đặc biệt tới nhà, chị còn tự nâng giá lên rồi.”
Hạ Tình Không nhìn vẻ mặt khinh thường của cô ta, càng ngước mắt tủi thân nhìn Mục Thần Hạo đang ngồi ở bên cạnh. Mục Thần Hạo cũng nhìn sự yếu đuối trên mặt của cô, khẽ hừ lạnh một tiếng, đúng là biết giả bộ.
Vẻ ngoài Hạ Tình Không tỏ ra yếu đuối, nhưng lại nhìn ra rõ ràng sự chán ghét trong mắt Mục Thần Hạo.
Thời gian quý báu tới mức nào chứ?
Có thời gian đi hộp đêm ve vãn đúng là quý báu thật mà!
Biểu cảm của Hạ Tình Xuyên và Mục Thần Hạo đúng là giống y như nhau, bây giờ Hạ Tình Không cảm thấy hai người họ đúng là một cặp trời sinh, mau chóng để hai người họ liên hôn đi. Một đôi cẩu nam nữ ra ngoài làm hại người khác.
“Chị có biết có bao nhiêu người muốn gả cho cậu Mục không?”
— Liên quan gì tới tôi?
Hạ Tình Không vốn muốn phản bác câu này cho Hạ Tình Xuyên, nhưng nhìn thấy trên mặt cô ta có thể nặn ra một hồ nước xuân, cô lập tức sửa lời.
“Biết, không phải là em à?”
“Hạ Tình Không!” Hạ Tình Xuyên bị chọc chúng tại trận, lập tức đổi sắc mặt.
“Người chen nhau tới sứt đầu mẻ trán, muốn gả cho cậu Mục như em rất nhiều.” Hạ Tình Không thành khẩn nhìn Hạ Tình Xuyên, thấy trên mặt cô ta đã thành màu gan lợn rồi, dám giận không dám nói. Cô lại vô cùng ngây thơ mà thêm một câu. “Hay là em gái gả đi?”
Hạ Tình Xuyên vốn lửa giận đầy bụng, muốn nổi nóng, nhưng nghe thấy câu cuối cùng, trên mặt chợt hiện ra nụ cười.
Khóe mắt Thẩm Diệu Ngọc nhìn thấy ý cười trên mặt cô ta. Con nhỏ ngốc này sao có thể cười ở đây?
Thế là bà ta hung hăng đạp giày của cô ta một cái dưới gầm bàn.
Hạ Tình Xuyên cảm thấy cô ta bị người ta hung hăng đạp một cái, lập tức thu lại nụ cười, trên mặt nửa giận nửa vui, nhất thời mặt hơi vặn vẹo.
Mục Thần Hạo lạnh mắt nhìn mọi thứ trên bàn ăn này, sự nhanh mồm nhanh miệng kia của Hạ Tình Không lại rất có tính thách thức.
Có điều anh cũng phải xem xem rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì?
Lạt mềm buộc chặt bị cô chơi thành như vậy, tâm tư e là sâu không thấy đáy!
“Hôn ước là bậc cha chú đặt ra, cho nên chuyện này không cho phép kéo dài nữa.” Mục Thần Hạo như một con hồ ly già mà nhìn Hạ Tình Không.
“Nhưng mà tôi vừa về nhà họ Hạ, hơn nữa…” Trong mắt Hạ Tình Không có nước mắt, tiếp tục nước mắt mông lung nhìn Hạ Chính Hoa.
Hạ Chính Hoa cuối cùng cũng hơi không nhịn được nữa, tuy Hạ Tình Xuyên nói khó nghe, nhưng lại thẳng thắn, lại là sự thật, ngay cả Mục Thần Hạo cũng lên tiếng rồi. Sao đứa con gái này còn không hiểu ra chứ?
Nghĩ tới đây, Hạ Chính Hoa cau lông mày, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
“Tình Không.” Trong lời của Hạ Chính Hoa có chút tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện này con không thể từ chối.”
Hạ Tình Không nghe thấy liền cúi đầu, vai hơi giật. Lông mày Hạ Chính Hoa càng cau chặt lại, Thẩn Diệu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy, càng thổi gió bên tai.
“Cô Hạ Tình Không cũng vừa mới về, không nỡ rời đi cũng là bình thường.
“Một con nhóc hoang dã, bụng đầy tâm tư trở về, mặc dù đã giúp ba lấy được hợp đồng, nhưng mà cố tình như vậy, nếu bảo chị ta không có mục đích gì, thì con chẳng tin.” Hạ Tình Xuyên cũng ở bên cạnh như vô ý nhắc nhở.
Hạ Chính Hoa bị hai người kẻ xướng người họa, ấn tượng về Hạ Tình Không liền bị giảm đi nhiều.
Mục Thần Hạo ở bên cạnh nhìn một nhà bốn người, bốn người đều diễn một màn kịch xuất sắc, khóe miệng hơi cong lên.
Ánh mắt liếc nhìn Hạ Tình Không ở một bên thút thít, Mục Thần Hạo lại bắt đầu mong chờ bất cứ sự phản kích nào của cô.
Con thỏ nhỏ trông như yếu đuối này cũng biết cắn người.
Quả nhiên, Hạ Tình Không đỏ viền mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám của Hạ Chính Hoa, lại nhìn Thẩm Diệu Ngọc và Hạ Tình Xuyên vẻ mặt châm biếm bên cạnh, môi run run.
“Nhưng mà, ngày mai là ngày giỗ của mẹ mà…”
Tùm.
Tựa như một viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo lên từng đợt sóng.
Trong phòng khách lại yên tĩnh lạ thường, nhất thời không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng thút thít mơ hồ của Hạ Tình Không.
Nhưng câu này lại tạo ra hiệu ứng mắt xích cực lớn trong lòng mỗi người.
Sự khuấy động của Hạ Chính Hoa lớn nhất, ngày dỗ của vợ đầu, ông ta đã nghiêm nghị, không nói tới tình thân mà muốn đẩy đứa con gái lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm vừa trở về nhà ra ngoài như vậy, không, là bán ra ngoài.
Hơn nữa, ông ta còn quên mất mai lại chính là ngày giỗ của mẹ cô, ông ta lại ở đây để bắt ép người.
Người chết lớn hơn, mặc kệ năm đó đã xảy ra chuyện gì, lúc này trong lòng Hạ Chính Hoa cực kỳ áy náy. Ông ta nhìn Hạ Tình Không, lời đều nghẹn ở trong họng.
Hạ Tình Không nhìn mặt Hạ Chính Hoa co giật, biết đã đạt được hiệu quả, thế là cô cúi đầu lau nước mắt.
Thẩm Diệu Ngọc nghe tới đây, sắc mặt cũng thay đổi, người sống sợ so sánh với người chết nhất. Hơn nữa đứa con gái kẻ đê tiện kia để lại còn lanh lợi như vậy.
Hạ Tình Xuyên lại không biết những chuyện này, nhưng nghe thấy là ngày giỗ của mẹ Hạ Tình Không, đa phần ba sẽ mềm lòng, sẽ không đưa Hạ Tình Không đến nhà họ Mục nhanh như vậy.
Vậy thì đó cũng là một chuyện tốt đối với cô ta nhỉ?
Nghĩ tới điều này, Hạ Tình Xuyên vội vàng đứng về phía Hạ Tình Không.
“Nếu đã là ngày giỗ của dì, vậy thì nán lại một ngày rồi đi đi.”
Hạ Tình Xuyên cho ba bậc thang xuống, thế là Hạ Chính Hoa liền tiếp lời, nói với Mục Thần Hạo: “Quả thật cũng là có việc, cũng tại tôi nhất thời sốt ruột, cậu Mục có thể đợi thêm không?”
Mục Thần Hạo gật đầu, ánh mắt rơi trên người Hạ Tình Không.
Bắt đầu từ sau khi anh gặp người phụ nữ này, thì vẫn luôn làm mới quan niệm của anh về cô.
“Nếu đã như thế, vậy đợi thêm mấy ngày cũng không sao.”
Mục Thần Hạo lên tiếng, Hạ Chính Hoa cũng thở phào. Hạ Tình Không vẫn cúi đầu giả bộ lau nước mắt, lúc này cũng kéo khóe môi, mỉm cười.
Mục Thần Hạo ăn cơm xong, liền rời đi trước. Hạ Chính Hoa áy náy với đứa con gái này, buổi tối đưa không ít đồ tới để bù đắp tổn thất nhiều năm như vậy cho cô.
Hạ Tình Không khóc lóc, ầm ĩ đến nửa đêm, Hạ Chính Hoa cuối cùng cũng mặc đầy nước mắt, về phòng nghỉ ngơi.
Đợi Hạ Chính Hoa rời đi, Hạ Tình Không liền lặng lẽ mở cửa sổ, men theo bậc cửa sổ, trèo ra bên ngoài phòng bếp.
Nơi có phụ nữ thì sẽ có tin đồn, nơi có phụ nữ thì sẽ có tranh giành.
Hạ Tình Không kiên quyết với đạo lý này, lặng lẽ chui vào góc tường sau của phòng bếp.
Nơi tập trung nhiều phụ nữ nhất ở nhà họ Hạ chính là sau bếp, mà nhóm cô, bác, bà giúp việc đều thích tụ tập buôn dưa lê nhất.
Quả nhiên, Hạ Tình Không vừa khom lưng ngồi ở góc tường, đã nghe thấy bên trong bàn tán xôn xao.
“Theo tôi thấy, cô hai là muốn gả cho Mục Thần Hạo.”