Chương 13: Thật sự cưới cô cả nhà họ Hạ?

Hạ Tình Không nghe anh hỏi xém chút hộc máu, trợn mắt liếc Mục Thần Hạo một cái, nhúc nhích người chọn một vị trí thoải mái trên bắp đùi thon dài của anh.

"Anh ăn nói cho đàng hoàng, tôi dễ chết vậy sao? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, nếu không phải vì cứu anh, sao tôi lại bị đâm một dao?"

"Tôi có nhờ cô cứu tôi hả?"

Hạ Tình Không nghe Mục Thần Hạo châm chọc, tức giận đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì, đành phải tức giận nhắm mắt không nói gì nữa.

"Hạ Tình Không, sao không nói nữa? Không phản bác tôi à? Bình thường không phải cô rất nhanh mồm nhanh miệng sao?" Mục Thần Hạo vừa lái xe vừa cúi đầu quan sát tình huống của Hạ Tình Không.

Cô nằm ngang trên đùi Mục Thần Hạo, từ góc độ của anh có thể dễ dàng nhìn thấy một mãng da thịt trắn nõn non mềm "sâu không lường được" của cô...

Mục Thần Hạo dùng sức lắc đầu, trong mắt không rõ cảm xúc. Năng lực tự kiềm chế của anh trước phụ nữ rất mạnh, không biết vì cái gì sau khi gặp Hạ Tình Không, luôn bị cô kí©h thí©ɧ một chút lửa nóng.

Tốc độ lái xe của anh rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã đến bệnh viện.

Bệnh viện này chính là bệnh viện tư nhân tốt nhất dưới cờ của nhà họ Mục, chuyên phục vụ cho nhà họ Mục.

Bình thường chỉ tiếp bệnh nhân là nhà họ Mục hoặc bạn bè thân thích của nhà họ Mục.

Sau khi đến, Mục Thần Hạo đỡ Hạ Tình Không xuống xe. Hạ Tình Không cảm thấy trên tay đau như bị xé nát, sắc mặt không quá tốt.

Ánh mắt của Mục Thần Hạo lấp lóe, bế ngang Hạ Tình Không lên.

Hạ Tình Không giật mình: "Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được."

"Đừng nhúc nhích."

Hai chữ đơn giản, vậy mà làm Hạ Tình Không há to miệng không phản bác được.

Sắc mặt của anh tràn đầy nghiêm túc và không cho phép từ chối.

Mục Thần Hạo thấy Hạ Tình Không không phản kháng nữa, liền ôm cô đi vào bệnh viện.

"Chào cậu chủ Mục, bác sĩ Từ đã chờ cậu trong phòng bệnh." Tiến vào cửa lớn liền có y tá đi đến xem xét tình hình của Hạ Tình Không.

A Chính đã sớm gọi điện thông báo với bệnh viện Mục Thần Hạo sẽ đến. Từ lúc nhận được thông báo, bệnh viện đã bắt đầu chuẩn bị.

Bác sĩ Từ, tên Từ Phi, hai mươi lăm tuổi, xinh đẹp hào phóng, cũng là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện, tốt nghiệp học viện y học đứng đầu thế giới, đại học Loma Linda. Lúc còn nhỏ, ba mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, cô ta được nhà họ Mục giúp đỡ cho đi California Mỹ du học. Sau khi học thành tài về nước, vì báo đáp nhà họ Mục, nên luôn ở lại làm việc trong bệnh viện tư nhân này.

Lúc Từ Phi nhận được điện thoại của A Chính, đã bắt đầu chuẩn bị chờ lệnh. Cô ta cũng muốn nhìn chút, xem người gả cho Mục Thần Hạo trong truyền thuyết là người thế nào?

Từ Phi nhìn Mục Thần Hạo ôm ngang Hạ Tình Không bước vào phòng bệnh, hai mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Từ trước đến nay cô ta chưa từng thấy Mục Thần Hạo ôm phụ nữ.

"Cậu chủ, vợ cậu, à không, cô chủ bị sao vậy?"

"Tiểu Phỉ, cánh tay của cô ấy bị quẹt chảy máu, cô xem giúp tôi chút."

Sau khi vào phòng, Mục Thần Hạo liền đặt Hạ Tình Không xuống ghế.

Hạ Tình Không chưa quá thích ứng với xưng hô "vợ" này, luôn cảm thấy kỳ kỳ? Cô nhìn thoáng qua Mục Thần Hạo, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Từ Phi tay chân vô cùng gọn gàng linh hoạt, đeo khẩu trang lên bắt đầu tiêu độc cho vết thương của Hạ Tình Không.

"Cô chủ, cô kiên nhẫn xíu, tay áo của cô bị dính vào vết thương, tôi phải rạch bỏ tay áo của cô, kéo ra khỏi vết thương, có thể sẽ khá đau."

"Cắt áo? Vậy cô bảo tên rùa rụt đầu này ra ngoài đi." Hạ Tình Không dùng cánh tay không bị thương chỉ chỉ vào Mục Thần Hạo.

Khuôn mặt quá mức ghét bỏ của cô làm Từ Phi dở khóc dở cười, chỉ đành nói: "Cậu chủ, cậu nhìn xem cả người cậu đều là máu, hay là đi thay quần áo trước đi!"

Mục Thần Hạo tức đến nghiến răng: "Đồ không có lương tâm, sớm biết vậy ông đây sẽ không cứu cô, để cô chết trong cái nhà kho kia luôn."

Nói xong Mục Thần Hạo liền cởϊ áσ sơ mi trắng dính máu của Hạ Kinh Không ra, ném một cái xuống đất, quay người đi ra ngoài.

"Tính tình gì thế này? Tự cao tự đại." Hạ Tình Không thầm mắng một câu, bác sĩ phải cắt áo, chẳng lẽ để Mục Thần Hạo đứng đây nhìn từ đầu đến cuối?

Từ Phi bất đắc dĩ cười, tiếp tục cúi đầu tập trung cầm kéo cắt áo, bắt đầu xử lý vết thương cho Hạ Tình Không, đồng thời nói: "Cô chủ, cô đừng nói vậy, tôi cảm thấy cậu chủ đối xử với cô không tệ. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy cậu chủ ôm phụ nữ."

"Không thể nào, đó là cô chưa thấy thôi, mấy hôm trước tôi còn thấy anh ta lăn ga giường với phụ nữ khác đấy!"

Từ Phi lắc đầu, đôi mắt linh động tràn đầy ý cười: "Không đâu, cô chủ, cậu chủ không phải người như vậy, chắc chắn là hiểu lầm."

"Thôi thôi thôi, tôi lười quản anh ta, còn nữa, cô đừng gọi tôi là cô chủ này cô chủ nọ nữa, kỳ lắm, không quen, gọi tôi là Tình Không được rồi."

Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng Từ Phi, nhưng Hạ Tình Không vẫn rất có thiện cảm với người bác sĩ trước mặt này.

Từ Phi cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi, thế là vừa cười vừa nói: "Ừm, được, Tình Không."

Hạ Tình Không tính cách không tệ, lại thêm hai người tuổi tác khá gần, cho nên rất nhanh hai người đã có chủ đề trò chuyện.

Sân bay quốc tế Hồng Kiều.

Hình Văn Tĩnh, cũng chính là mẹ ruột của Mục Thần Hạo từ nước Mỹ Los Angeles liều mạng mua hàng xa xỉ xong đang trên đường về, sau lưng dẫn theo vài người, tay xách nách mang một đống túi lớn túi nhỏ.

Dù qua bốn mươi tuổi nhưng năm tháng như chưa từng lưu lại dấu vết gì trên mặt bà ta, rõ ràng được bảo dưỡng vô cùng kỹ lưỡng. Một khuôn mặt trắng nõn mềm mịn như mới hơn ba mươi tuổi thôi.

Hình Văn Tĩnh mua sắm ở Mỹ, đúng lúc nhìn thấy một cái cà vạt Noble số lượng có hạn, liền thuận tay mua về cho con trai bảo bối nhà mình!

Nghĩ đến cái cà vạt này đeo lên cổ con trai sẽ đẹp thế nào, đồng thời còn tăng khí thế mạnh mẽ cho con trai, Hình Văn Tĩnh liền không nhịn được nhếch miệng cười tươi.

Tài xế đã sớm chờ dưới bãi đậu xe, lúc thấy bà ta đến lập tức cung kính mở cửa xe.

"Bà chủ, mời."

Chờ Hình Văn Tĩnh lên xe, chiếc Minivan từ từ lái đi.

"Tiểu Thần đâu!" Hình Văn Tĩnh hỏi.

"Bà chủ, hôm nay cậu chủ đi đón cô Hạ." Tài xế cung kính trả lời.

"Cô Hạ? Mục Tử Minh thật sự xem hôn ước năm đó là thật à? Để con trai của tôi cưới cô cả nhà họ Hạ? Không phải cô gái này đã mất tích từ bé rồi sao? Tìm được về rồi?" Nhắc đến chuyện này, Hình Văn Tĩnh liền tức không chịu được. Năm đó chính bà ta cũng đã phản đối hôn ước, nhưng Mục Tử Minh lại vô cùng kiên trì, Hình Văn Tĩnh đành chấp nhận không nói gì nữa.