Chương 92: Chúng ta đều phải sống

Năm sau, Nguyễn Kiều Kiều cực khổ mang thai mười sáu tháng, rốt cuộc thuận lợi sinh ra

một



con

gái

đáng

yêu. Cũng giống như Cẩu Bất Lý, là

một

người bán thú. Chẳng qua

không

vui vẻ như Cẩu Bất Lý, trái lại có chút mềm mại yếu ớt.

sự

ra đời của Cẩu Muội làm mối quan hệ của Tô Tầm và Cẩu Bất Lý hòa hoãn. Đối với Cẩu Bất Lý,

đã

không

thể độc chiếm mẹ

thì

sau khi có Cẩu Muội, trong lòng cậu phát sinh biến hóa.

không

thể độc chiếm mẹ, nhưng có thể độc chiếm Cẩu Muội mà.

Tương tự, Cẩu Bất Lý dành nhiều thời gian cho Cẩu Muội, giảm bớt thời gian kề cận Nguyễn Kiều Kiều, sắc mặt Tô Tầm cũng tốt hơn.

hiện

tại ở thành Tây Bắc

anh

là chúa tể

một

phương, có vợ

yêu

trong lòng, con cái cả nếp lẫn tẻ, tuy cả người vẫn biếng nhác, song

không

thể

không

nói, thú vui trong cuộc sống của

anh

cũng nhiều hơn.

Cùng năm sinh Cẩu Muội, Tô Tầm nhận được tin tức Lý Tuyển muốn

anh

trở về thành Nhân Loại.

Tô Tầm

không

muốn trở về, chuyện này

đã

kéo dài nhiều năm.

Ban đầu vì Nguyễn Kiều Kiều chưa tỉnh lại, muốn ở lại nơi non xanh nước biếc này dưỡng bệnh. Có điều Nguyễn Kiều Kiều sống lại rồi, còn sinh

một



con

gái

hoạt bát, Lý Tuyển cũng truyền lệnh tới.

Nguyễn Kiều Kiều biết Tô Tầm

không

muốn trở về, thực ra chẳng phải

không

muốn trở về, mà là

không

thể.

Tâm trạng của Lý Tuyển, Nguyễn Kiều Kiều rất hiểu. Ngày nào còn

sự

hiện

diện của đối thủ có tâm lý phản xã hội phản loài người như Tô Tầm,

thì

cả đời đều bất an.

Tuy nhiên Tô Tầm

đã

dùng



làm lý do kéo dài nhiều năm, năm nay còn có thể thoái thác sao?

Buổi tối Nguyễn Kiều Kiều thương lượng chuyện này với Tô Tầm.

nói

là thương lượng, nhưng Tô Tầm

đã

có quyết định từ lâu.

“Trở về

thì

trở về.”

“Lý Tuyển

không

có hành động ư?”

“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”

Tô Tầm nắm tay

cô, hôn

một

cái.

“Em

đã

ổn chưa?”

Làm vợ chồng già nhiều năm như vậy, Nguyễn Kiều Kiều còn

không

biết tâm tư đó của Tô Tầm à. Người này chả có sở thích gì, nhưng đặc biệt chấp nhất với

cô, ngoại trừ những ngày đặc thù ra, hầu như ngày nào

anh

đều muốn cả.

Trước đó mấy ngày



sinh Cẩu Muội,

anh

quấn quýt

không

buông muốn quấn lấy. Nguyễn Kiều Kiều nhớ ra thế giới ban đầu của



có ở cữ, nên chết sống

không

cho Tô Tầm chạm vào.

Điều này làm Tô Tầm buồn bực hồi lâu, mỗi ngày đều

đi

sớm về trễ, làm người thú ở cách đó

không

xa gà bay chó sủa.

Quả nhiên

anh

không

thể quá rảnh rỗi,

sẽ

gây chuyện.

Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt lên, thấy Tô Tầm cũng nhịn hơn nửa năm rồi, trong lòng

đã

mềm nhũn từ lâu, bèn gật đầu.

Tô Tầm được Nguyễn Kiều Kiều cho phép, đôi mắt sáng lấp lánh, cái đuôi quấn quýt



lăn lên giường.

Cẩu Muội

đã

được Cẩu Bất Lý ôm

đi, cậu chăm trẻ rất tốt, nên cũng chả cần cặp cha mẹ này dậy lúc khuya khoắt.

Hai người hài hòa vượt qua

một

đêm, ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều mỏi eo đau lưng được Tô Tầm ôm lên xe.

Bọn họ trở về thành Nhân Loại.

Mấy năm nay Lý Tuyển vẫn

không

tìm vợ. Đối ngoại,

hắn



một

ông vua thâm tình chung thủy, từ sau khi hoàng hậu Liễu Như Yên bất ngờ chết ở núi Tuyết,

hắn

thanh tâm quả dục, bên cạnh chẳng có người phụ nữ nào.

Thuộc hạ của

hắn

đau lòng, song Lý Tuyển

không

hề bị lay động.

Nguyễn Kiều Kiều từng gặp Liễu Như Yên, nên biết chuyện gì

đã

xảy ra.

Mấy năm

không

gặp, Lý Tuyển trở nên càng ngày càng làm người ta khó đoán.

hắn

bảo Tô Tầm vào phủ tướng quân trước kia của Tô tướng quân.

Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều đoán

không

ra rốt cuộc

hắn

muốn gì. Nhìn bộ dạng

hắn,

không

giống người lương thiện đồng ý lưu lại Tô Tầm, nhưng

hắn

đưa nhà ở của Tô tướng quân cho bọn họ, thực

sự



không

đoán ra.

Ban đêm, chủ và khách đều vui vẻ.

Lý Tuyển và Tô Tầm giống như bạn tốt nhiều năm

không

gặp, chè chén liên tục.

Đương nhiên Tô Tầm là uống trà, mà Lý Tuyển hiếm khi uống say, rất sớm

đã

được đưa trở về.

Tô Tầm uống trà, nét mặt hờ hững.

Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Muội ngồi xuống, “Rốt cuộc

hắn

muốn sao? Còn chạy tới uống rượu với

anh?”

“Ai biết đâu.”

Tô Tầm ôm Nguyễn Kiều Kiều, giương mắt

không

nói

thêm gì.

Nguyễn Kiều Kiều cho rằng thay đổi

một

hoàn cảnh mới, tối nay



sẽ

mất ngủ. Song chẳng biết tại sao, đêm nay



ngủ rất say.



ngủ say như chết, còn mơ

một

cơn ác mộng.



mơ thấy



tiếp tục đọc quyển H mạt thế kia, sau đó



đọc được kết cục của Tô Tầm.

anh

bị nam chính chính diện thiêu chết, lấp kín

một

tầng hầm,

đi

tới bước đường cùng

không

còn cơ hội chạy trốn.

Đúng rồi, nam chính chính diện chính là Lý Tuyển.

Nguyễn Kiều Kiều từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại,



sờ bên cạnh,

không

có bóng dáng Tô Tầm đâu.

“Đại nhân?”

Đúng lúc này, Cẩu Bất Lý ôm Cẩu Muội vọt vào, “Mẹ,

đi

mau. Người của Lý Tuyển bao vây hết rồi!”

“Sao nhanh thế?”

Nguyễn Kiều Kiều chẳng chút nghi ngờ việc Lý Tuyển muốn gϊếŧ Tô Tầm. Tuy nhiên bọn họ vừa mới đến

đã

phái người gϊếŧ, cũng quá nóng vội rồi.

“Đại nhân đâu?”

Cẩu Bất Lý

một

tay ôm Cẩu Muội,

một

tay nắm tay Nguyễn Kiều Kiều thúc giục, “Mẹ, đừng mèo nhèo nữa! Chúng ta ra ngoài trước,

không

đi

nữa

sẽ

không

đi

được!”

“Đại nhân đâu?”

Nguyễn Kiều Kiều lặp lại lần nữa, “Cẩu Bất Lý, đại nhân

đã

đi

đâu?”

“Mẹ lo cho ông ta làm gì? Mạng ông ta lớn,

không

chết được đâu. Mẹ, mẹ theo con ra ngoài trước

đi!”

Cẩu Bất Lý

nói

đúng,



tài nghệ

không

bằng người,

không

lợi hại như

anh, vẫn nên

đi

ra trước, nếu

không

sẽ

trở thành gánh nặng của

anh.

Trong lúc hỗn loạn bọn họ chạy ra ngoài, chỉ nghe được

một

tiếng nổ phía sau, phủ tướng quân quen thuộc trong đám mây mù mịt sụp xuống, ánh lửa ngút trời, mơ hồ còn nghe được vô số tiếng hét chói tai vang tận trời.

“Mẹ?”

Cẩu Bất Lý nắm tay

cô, “Sao vậy, chúng ta

đi

mau.”

Nguyễn Kiều Kiều chần chừ.



nên

đi, song



liên tưởng đến giấc mơ kia, quyển sách kia.



vốn cho rằng Liễu Như Yên

đi

rồi, kết cục có thể trở nên khác biệt.

Chẳng qua nếu kết cục vẫn như vậy

thì

sao...

“Tô Tầm đâu? Tô Tầm

đang

ở đâu?”

Cẩu Bất Lý khẽ cắn môi, nắm chặt tay Nguyễn Kiều Kiều, “Mẹ, mẹ mặc kệ ông ta

đi. Tối nay Lý Tuyển chắc chắn phải lấy mạng ông ta, ông ta sống

không

nổi đâu!”

“Sống

không

nổi?”

Nguyễn Kiều Kiều chợt giống như bị kí©h thí©ɧ,



hất tay Cẩu Bất Lý ra, ánh mắt nhìn cậu cũng sắc bén hơn, “Tại sao sống

không

nổi?

không

phải gần đây ông ấy rất biết điều, cũng

không

làm chuyện xấu? Tại sao sống

không

nổi?”

“Mẹ, mẹ đừng ngu ngốc nữa. Đại nhân phát triển thế lực ở thành Tây Bắc

đã

uy hϊếp Lý Tuyển. Lần này kêu ông ta về, là

không

có ý định cho ông ta trở lại.”

“Ông ấy ở đâu? Mẹ muốn

đi

tìm ông ấy...”

“Mẹ...”

Cẩu Bất Lý hung hăng níu cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, giọng

nói

mang theo cầu xin, “không

được, con

đã

hứa với ông ta phải để mẹ và Cẩu Muội an toàn.”

“Ông ấy

đã

sớm biết à?”

Cẩu Bất Lý xoay đầu sang chỗ khác,

không

đành lòng nhìn thẳng

cô, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.

đi

theo con

đi.”

“Mẹ

không

đi.”

Nguyễn Kiều Kiều hất tay Cẩu Bất Lý ra, “Mẹ

đã

từng thỏa thuận với ông ấy. Mẹ vĩnh viễn

sẽ

không

vứt bỏ ông ấy. Khi đó, thực ra mẹ từng lặng lẽ thề, ngày nào đó ông ấy chết, mẹ

sẽ

nhặt xác giúp ông ấy.”



cũng

không

phải

một

người tốt thực

sự,



biết xu lợi tránh hại, cũng

không

quá giữ chữ tín. Nhưng đối với Tô Tầm,



muốn giữ lời, muốn tuân thủ hứa hẹn này.



ở lại thế giới này là vì

anh, nếu

anh

chết rồi,



còn ở lại đây làm gì nữa?

Cẩu Bất Lý còn định

nói

gì, song Cẩu Muội trong lòng nghe được động tĩnh, từ từ mở mắt ra.

“Dẫn Cẩu Muội

đi

đi.”

“Mẹ.”

Thấy Cẩu Muội sắp khóc, Nguyễn Kiều Kiều cúi xuống hôn trán



bé, “Dẫn Cẩu Muội

đi

sống

thật

tốt.”

“Mẹ, đừng

đi...”

“Nghe lời, dẫn Cẩu Muội

đi. Hay con muốn cả nhà chúng ta đều chết ở đây?”

Cẩu Bất Lý nhìn chung quanh bắt đầu có quân đội đến gần, khẽ cắn môi, “Mẹ, phủ tướng quân có tầng hầm, có thể ông ta ở đó.”

“Ừ, chăm sóc Cẩu Muội

thật

tốt.”

Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng biết tầng hầm ở chỗ nào,



cố gắng nhớ lại tình tiết của quyển sách kia.

Tô Tầm chết trong tầm hầm ấy.



hẳn biết ở chỗ nào, vì vị trí cụ thể tác giả có miêu tả trong nguyên tác,



chỉ cần nhớ là được.

Cố gắng lên, tuy



từng có thai, nhưng

không

thể não cá vàng ba năm[1],



phải nhớ ra.

[1]Người Trung Quốc có câu: “một

lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”.

nói

cách khác, là những biểu

hiện

hay quên, mất trí nhớ tạm thời, khó tập trung vào công việc…ở phụ nữ bầu bí hoặc sau khi sinh được ví von là “baby brain” (trí não trẻ thơ).


Trong hỗn loạn, quân đội bắt đầu tấn công. Nguyễn Kiều Kiều ôm đầu, lảo đảo, trong đầu xuất

hiện

rất nhiều tình tiết, cuối cùng



quả

thật

tìm được tầng hầm.

Song bên ngoài

đã

gần như sụp đổ, cho dù nơi

không

sụp xuống hoàn toàn

thì

cũng lung lay muốn sụp.

Nguyễn Kiều Kiều theo trí nhớ tìm ra tầng hầm, cũng tìm đc Tô Tầm.

“Đại nhân!”

Tầng hầm

đã

bốc cháy, Tô Tầm nằm dưới đất, cả người mềm nhũn.



dập tắt lửa

trên

người

anh,

không

dám xác định

anh

còn hơi thở

không?



ôm đuôi của

anh, cực kỳ đau lòng. Cái đuôi vất vả lắm mới mọc lông mới, giờ lại bị đốt trụi.

“Đại nhân,

anh

tỉnh lại

đi!

anh

tỉnh lại

đi!”

Tô Tầm

không

trả lời.

Nguyễn Kiều Kiều khẽ cắn môi, nâng Tô Tầm

trên

vai,

đi

từng bước ra ngoài.

Từ

nhỏ

đến lớn,



đã

hứa rất nhiều chuyện, hình như hôm sau đều quên. Trò hứa hẹn này, chẳng những đàn ông thích

nói, mà phụ nữ cũng thích.

Nguyễn Kiều Kiều là

một

người bình thường, nhát gan, hèn yếu, thích bỏ dở nửa chừng,

không

thích động não,

không

thích cuộc sống quá tranh đấu.





một

người bình thường toàn khuyết điểm.

Ở chỗ này,



học được

sự

kiên định, hoàn cảnh tàn khốc che mất nhân tính của

cô, nhưng thời điểm quan trọng nhất,

một

phần lương thiện nhất trong nhân tính của



lại xuất

hiện.

“Tô Tầm,

anh

không

thể chết.

anh

chết rồi em thực

sự

muốn trở về, dẫn theo Cẩu Muội và Cẩu Bất Lý chạy trốn

thật

xa.”

Tô Tầm

trên

vai quá nặng, ép



đến

không

thở nổi.



chỉ có thể gắng gượng

nói

ra câu này, “Cho nên

anh

phải sống.”

Chúng ta đều phải sống.