Chương 32: Đám người Vương Ngữ Chi

Nhờ có sự xuất hiện của Hàn Thiên Dương nên mọi người trong nhà họ Dịch mới trở nên bớt ồn ào.

Ai nhìn cũng có vẻ rất sợ anh. Đến cả bà nội Dịch cũng không dám phàn nàn nửa lời. Hạ Nhi đảo quanh một vòng, Dịch Giai Chính về rồi sao?

Ngay lập tức eo truyền đến một cảm giác đau đớn. Trừng mắt nhìn anh ‘đồ điên này’.

Xem như Hàn Thiên Dương nể mặt bọn họ, ngồi lại đến chiều chiều mới trở về. Cả buổi đám người rối rít nịnh nọt anh vậy mà anh chẳng thèm phản ứng, cứ mặt liệt ngồi đó.

Nhất là bác gái Dịch, cứ ra hiệu cho Dịch Tiểu My tiến tới bắt chuyện với anh. Dịch Tiểu My đương nhiên nghĩ khác. Chị ta là một người con gái xinh đẹp, nhìn vẻ ngoài đặc biệt kiêu sa sao có thể chủ động.

Thực chất Hạ Nhi vốn không biết được tâm tư của những người kia. Chẳng qua là thấy rằng bây giờ chưa phải thời cơ mà thôi.

Trên đường trở về nhà Hàn Thiên Dương cứ sắc mặt hầm hầm.

Hạ Nhi nhìn anh đến khó hiểu, anh tự dưng có cái biểu hiện này là sao?

Hay đến tháng à?

Cô đến tháng cô còn không nổi cáu như thế đâu.

“Anh sao đấy?”

“…”

Thấy anh không quan tâm, cô cũng triệt để im lặng nhé. Xem ai hơn ai.

Kết quả khi tối đến Hàn Thiên Dương cứ nằng nặc ôm cô rồi giở cái giọng nũng nịu: “Vợ đừng mặc anh như thế!”

“Ai mặc anh hồi nào, tại hỏi mà anh không thèm trả lời.”

“Hừm.”

“Đấy, đấy. Lại bắt đầu rồi đấy!”

“…”

“Này, anh bực bội cái gì có thể nói một câu không?” Cứ im im thế này bực chết đi được.

Nhìn mặt cô cau có thì Hàn Thiên Dương cũng mở lời.

“Hôm nay vợ với Dịch Giai Chính ở riêng với nhau làm gì?”

“Nói chuyện.” Hạ Nhi cuối cùng cũng hiểu rồi. Cái tên này lại ghen vớ ghen vẩn.

“Nói chuyện mà phải đóng cửa kín thế à?”

Hạ Nhi nổi hứng trêu anh: “Ờ, chuyện riêng tư mà.”

“…”

Sắc mặt Hàn Thiên Dương cứ vậy mà tái mét, sắc mặt âm trầm. Ngay sau đó anh trực tiếp cắn vào đôi môi đang cười nhởn nhơ của cô.

Mém chút nữa là bật cả máu.

Hạ Nhi vùng vẫy đẩy anh ra, nhưng bị anh giữ lại.

Cô vội vàng giải thích: “Đùa, tôi đùa đấy. Chú hỏi chuyện liên quan đến nhà họ Dịch.” Hạ Nhi sợ rằng nói Dịch Giai Chính hỏi bọn cô chụp ảnh cưới ở đâu thì anh lại hiểu nhầm.

“Anh cũng biết mà, nhà họ Dịch đâu có đoàn kết như bề ngoài đâu.” Cô vẫn cố thuyết phục.

“Phải không?” Anh nghi hoặc nhìn cô.

“Đương nhiên. Mấy lần Dịch Giai Chính tìm em đều hỏi chuyện này hết.”

Mấy lần… còn tận mấy lần…

Hàn Thiên Dương nén xuống tức giận trong lòng.

Laptop trên bàn làm việc thông báo có cuộc họp gọi đến, nhưng anh đang tức giận vì vậy trực tiếp dập máy.

“Em không có nói dối đâu.” Hạ Nhi tưởng anh không tin nên cố tiếp tục giải thích còn nói anh mau nhận cuộc họp. Cô muốn ra ngoài hóng gió.

Hàn Thiên Dương nhìn laptop rồi nhìn gương mặt cún con năn nỉ của cô. Bực dọc buông tay để cô chạy đi, còn anh mở máy tiếp tục công việc. Có điều đám lãnh đạo kia lại được phen ăn hành.



Sau khoảng một tháng ở nhà họ Hàn, Hạ Nhi đại khái hiểu được thói quen sinh hoạt của mọi người.

Đa phần đều rảnh rỗi, chỉ có Hàn Thiên Dương là sáng tối đi làm cả một ngày. Buổi sáng cô ngủ nướng nên chẳng gặp được anh có điều sáng nào anh cũng nấu đồ ăn cho cô.

Còn sau đó anh đi làm đến năm sáu giờ chiều mới về. Ăn uống nghỉ ngơi xong anh lại làm việc không thì cũng vào thư phòng với ba chồng. Về chuyện đời sống vợ chồng thì vẫn đều đặn, quả thực Hàn Thiên Dương là một người có nhu cầu rất cao.

Đã không làm thì thôi, mà làm thì y như rằng…

Về chuyện mẹ chồng nàng dâu thì không có gì đặc biệt, cô ngủ đến mấy giờ cũng chẳng có ai lên làm phiền cô cả. Nếu lỡ ngủ quên không xuống ăn trưa thì mẹ sẽ cho giúp việc lên gọi.

Ban đầu cô còn tưởng mẹ nói ‘mười giờ vẫn sớm’ là mẹ đang nói khéo. Ai dè quả thực là mẹ chẳng để ý chuyện đó thật.

Hôm nào cô xuống dưới cũng là câu nói đầy ngọt ngào của mẹ: “Dậy rồi hả con.”

Nghe nó êm tai vô cùng.

Trong nhà cũng có nhiều người giúp việc nên cô chẳng phải đυ.ng vào chuyện gì cả. Hằng ngày rảnh rỗi kiếm chuyện để làm cho hết ngày thôi mà. Thi thoảng cũng cùng mẹ chồng đi ra ngoài mua sắm, là bà mua cho cô.

Với em chồng Hàn Diệu Lan thì tình cảm có cải thiện hơn một chút. Cô cũng giảm bớt vài phần đề phòng cô ấy. Hai người thường cùng nhau đi dạo dưới vườn.

Hàn Ly Anh thấy Hạ Nhi ngày càng thân với mọi người trong nhà thì có vẻ tức tối lắm. Càng nghĩ nhiều cách để chọc tức cô.

Buổi chiều một hôm.

Khi cô đang ngồi trên xích đu ở vườn chính đọc tiểu thuyết thì có nghe thấy tiếng bô xe gầm rú từ bên ngoài vào.

Đưa mắt nhìn thử liền thấy xa xa chính là xe của Hàn Ly Anh, theo sau còn có mấy thêm mấy chiếc xe nữa. Cô ta dẫn bạn về nhà chơi.

Hạ Nhi tính không để ý, tiếp tục đọc nhưng chưa đầy mười phút sau đã cảm thấy có biến.

Cảm nhận tiếng nói, tiếng cười càng ngày càng gần, bọn họ nói chuyện rất lớn tạo ra âm thanh khiến cho Hạ Nhi không thể tập trung đọc được.

Hạ Nhi cau mày nhìn lên. Cách đó mấy mét có khoảng bốn, năm người cả trai lẫn gái.

Vừa nhìn là biết đám con nhà giàu quậy phá, rõ ràng không có thiện cảm nổi. Lại thêm linh cảm mách bảo. Cô ngay lập tức gập sách lại rồi định đi vòng qua phía sau hồ bơi để đi vào nhà bằng sảnh phụ.

Thế nhưng lại không dễ dàng.

Càng muốn tránh lại càng gặp...

Có một tên con trai nhìn về phía cô huýt sáo đầy thích thú.

“Woww, Ly Ly nhà cậu có cực phẩm mới à?” Một tên con trai nói lớn với vẻ đầy thích thú.

Hạ Nhi dễ dàng nhận ra chất giọng đầy châm biếm trong đó.

Hàn Ly Anh cười ha ha một tiếng khinh bỉ nhìn về phía Hạ Nhi rồi quay sang nói với Vương Ngữ Chi.

“Cực phẩm cái quái gì chứ, rác rưởi nhặt về thì đúng hơn.”

Đám bọn họ bước nhanh về phía Hạ Nhi, cách cô tầm bốn năm bước thì dừng lại.

Hàn Ly Anh cố tỏ ra vẻ thượng đẳng hiểu chuyện nhìn Hạ Nhi đang bước đi mà nói lớn: “Bạn tôi đến, chị không ra chào hỏi vài câu à?”

Lũ bạn của Hàn Ly Anh thi nhau cười cợt.

Hạ Nhi dừng bước chân, xoay người lại.

Gương mặt thường ngày đều treo một bộ dáng thanh cao giờ đây đã đầy vẻ lạnh lẽo, lại dám gọi cô là rác rưởi...

Kỳ thực Hạ Nhi lúc này muốn văng phụ khoa để chửi nhau với bọn họ lắm rồi mà vẫn phải nhịn, tức chết cô mất. Năm đánh một không chột cũng què.

“Xét cho cùng thì tôi đây cũng lớn tuổi hơn mấy người. Mấy người không chào hỏi tôi thì thôi lại còn muốn tôi chào mấy người ư? Đúng là loại vô văn hóa không biết lớn bé.”

Hạ Nhi thầm nghĩ đúng là luật hấp dẫn mẹ chồng hay nói quả không có sai. Mình như nào thì hấp dẫn những người xung quanh như thế. Hàn Ly Anh xem như tìm được đám ‘hảo bạn bè thật lòng thật dạ’ với cô ta.

Mấy người Vương Ngữ Chi và Hàn Ly Anh bị cô nói là vô văn hòa thì có chút tức giận, bọn họ không ngờ Hạ Nhi lại dám nói bọn họ như vậy.

Một đứa con gái bạn của Hàn Ly Anh nói vào: “Tuổi thì lớn hơn nhưng não chưa chắc đã lớn hơn đâu nhé, còn không mau chào hỏi bọn tôi đi.”

Bọn họ vốn không hề hay biết Hạ Nhi chính là vợ của Hàn Thiên Dương, chỉ đơn giản nghĩ cô là một người họ hàng xa lại thêm ý đồ của Hàn Ly Anh trước khi dẫn bọn họ đến đây là chọc tức người này.

Cho nên khi thấy Hạ Nhi cười khuẩy một cái bọn họ lập tức có ý định kiếm chuyện thật chứ không đơn giản chỉ là giúp Hàn Ly Anh nữa.

Hạ Nhi thực không muốn nói nhiều với đám người này, trực tiếp quay đi thì một thiếu niên xông lên chặn trước mặt cô, giọng nói trêu chọc: “Sao đi vội thế chị gái xinh đẹp. Tôi đây thích chị rồi đấy, bổn thiếu gia chấp nhận lái máy bay bà già...” theo đó cậu ta còn lộ ra bộ mặt da^ʍ dê mà ‘ớ, ớ’ hai tiếng.

Đám người chỉ biết cười.

Hạ Nhi còn chưa để tên đó ‘ớ’ xong liền chửi thẳng mặt: “Cút.”

Với Hàn Ly Anh cô còn miễn cưỡng kiềm chế, còn với đám sâu bọ này thì không có đâu nhé.

Vương Ngữ Chi nổi giận đùng đùng, quả thực chẳng có ai lại dám hét thẳng mặt cậu ta như vậy ngoại trừ Hàn Ly Anh.

“Lại dám bảo ông đây cút hả, có tin ông đây xé nát quần áo của mày ra rồi làm nhục mày không?”

Cậu ta ỷ rằng nhà mình thân thiết với nhà họ Hàn nên mới không sợ trời đất như vậy.

Mà Hàn Ly Anh nghe vậy cũng không phản đối gì, thực tâm cô ta hoàn toàn không coi Hạ Nhi là vợ của anh mình. Thấy người khác chọc tức cô, lại càng thêm vui vẻ cùng mấy người bạn khác cười ầm ĩ lên.

“Chát.”

Hạ Nhi thẳng thừng cho nên kia một phát tát. Đã lâu rồi cô chưa đánh người nên cảm thấy sức mình giảm đi không ít, hiệu quả của phát tát vẫn khiến cô chưa thực sự ưng ý.

Người trước mắt cô đây nhìn cũng không đến mức nào, mặt mũi cũng sáng sủa đó chứ nhưng miệng nhả ra câu nào đều thối câu nấy: “Cẩn thận cái miệng của cậu.”

Cô đây có phải nhịn quá nhiều rồi không mà để hết người này đến người khác rủ nhau đến chà đạp danh dự cô như vậy?

Vương Ngữ Chi ăn một cái tát đau điếng, một tay ôm mặt nổi trận lôi đình, con điên này dám đánh cậu ta sao?

“Mày, con điế.m mày dám tát tao?”

Cậu ta tiến tới, muốn tát lại cô thì Hạ Nhi đã lường trước, thân hình nhỏ bé nhanh chóng tránh sang một bên còn thẳng tay ném quyển sách vào mặt cậu ta.

“Hèn hạ.” Cô nói hai chữ.

“Con cɧó ©áϊ này…” Mấy đứa con gái thấy bạn mình bị cô đánh thì cũng xông lên người định giật tóc, người định tát cô.

Hạ Nhi lui người về sau mấy bước, đang tính hét lên gọi vệ sĩ đi đằng xa thì thật không nhờ phía sau lại chính là hồ bơi. Cô không để ý liền bị ngã ‘bùm’ xuống nước.

Trong lòng cô chỉ hiện lên một suy nghĩ thà bị ngã xuống nước còn hơn phải đôi co với bọn họ.

Có điều cô quên mất… mình không biết bơi…

Mấy người kia đứng trên bờ thấy cô bị ngã xuống vô cùng hả hê. Cơn giận cũng đã vơi đi phần nào, bọn họ đứng trên bờ nhìn cô vùng vẫy thì cười với nhau rất vui vẻ. Còn chỉ chỏ chửi bới cô đúng là đáng đời...

Nước trong bể bơi thực sự rất sâu nguyên do là bởi vì bể bơi được thiết kế theo tiêu chuẩn chiều cao trung bình của mọi người trong nhà, tính ra ngay gần bờ mà nước đã cao hơn Hạ Nhi gần một cái đầu.

Hạ Nhi vốn không biết bơi, cô cũng không cao lắm. Chỉ vọn vẹn một mét năm mươi lăm, năm mươi sáu gì đó.

Ban đầu lúc ngã xuống chân chạm mãi mới thấy đáy khiến cho cô bị hoảng sợ vùng vẫy trong nước nên mất sức mà uống liền vài ngụm. Chính vì cô vùng vẫy khi đó mà bị nước đẩy trôi ra xa khỏi mức an toàn, không thể gắng gượng bám lại vào bờ được nữa.

Mắt nhòe đi, từ từ chìm xuống. Cô mệt rồi…

“Chị ơi…”

Trong vô thức cảm nhận có tiếng em trai gọi mình, cô vội vàng bừng tỉnh từ dưới nước mở mắt. Mũi đang không ngừng có nước muốn tràn vào. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, hai má phồng hơi lên, tay bịt chặt mũi.

Cơ thể vì thiếu oxi dựa theo sức nước liền bị đẩy lên. Bấy giờ cô mới được hít lại không khí, vội vàng hít lấy hít để.

Tay chân vụng về không biết làm sao để bơi dọc bơi ngang di chuyển vào bờ được. Thấy phía dưới chân còn không chạm thấy đáy, cô lại hoảng.

Trước khi lại chìm xuống vội vàng lấy hơi căng đầy bụng rồi nín thở. Chìm xuống rồi lại nổi lên, xong lại chìm xuống.

Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần… miễn cưỡng có thể kéo dài thời gian đi xuống suối vàng của cô.

Tiếng cười của đám người kia càng thích thú hơn khi thấy cô chật vật dưới nước như vậy.

Vương Ngữ Chi hơi cúi xuống hồ hét lớn: “Cầu xin anh đi rồi anh sẽ cứu em haha…”

Tiếng cười càng ngày càng nhỏ dần trong tai Hạ Nhi. Cô thà chết chứ cũng không muốn kêu cứu với lũ người kia. Bọn họ chỉ mong nhìn cô chết, cô mở miệng cầu cứu rồi bọn họ đắc ý bỏ đi, mình vừa nhục vừa phải chết.

Hồ bơi rộng lớn càng ra xa nước càng sâu. Vì không thể vùng vẫy vào bờ nên Hạ Nhi giống như bị mực nước sâu nhất hút lấy, càng ngày càng trôi dạt ra.

Đến chỗ nước sâu nhất thì không cảm thấy bị hút đi nữa nhưng chân lại bị chuột rút đau quắp lại, còn thêm hít vào thở ra liên tục khiến cho cô bị kiệt sức.

Hạ Nhi thầm hận đời vô đối, số cô đúng là đen đủi mà.

Lại một lần mất tập trung rồi bị sặc nước nữa, lần này có vẻ khẩn cấp do chân đau lại càng không thể có tâm trạng lấy hơi nổi lên, cứ vậy mà nước ở hồ bơi tràn vào khoang mũi khó chịu đến chết.

Cơ thể dần dần chìm xuống.

Một nỗi đau xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Cô chợt nghĩ cô không trụ được nữa rồi tạm thời cứ vậy mà xa em trai sao? Nhưng cô sẽ được gặp lại mẹ mà…

Suy nghĩ đó lập tức khiến cho toàn thân suy sụp, mắt từ từ nhắm lại.

Hàn Thiên Dương… kiếp này chúng ta có duyên nhưng không có phận…

Trên bờ, vệ sĩ hiện tại cách đây cũng khá xa khả năng họ chạy lại cũng chẳng còn kịp nữa.

Đám người thấy biểu hiện đang chìm dần xuống của Hạ Nhi thì lấy làm lạ, nụ cười tắt dần mà dán mắt nhìn theo.

Hàn Ly Anh là người phản ứng đầu tiên.

“Hình như cô ta bị đuối nước rồi.”

“Làm thế nào?” Một người con gái hỏi sau lại quay sang Vương Ngữ Chi: “Hay cậu xuống cứu cô ta đi.”

Vương Ngữ Chi vội vàng lắc đầu từ chối. Cậu ta rõ ràng cảm thấy kinh tởm với Hạ Nhi.

Hàn Ly Anh lúc này lo sợ nếu Dịch Khả Nhi chết ở đây thì cũng không hay cho lắm, nhà lại có một hồn ma vất vưởng như vậy cô ta sẽ không yên thân.

Đang lúc bọn họ đùn đẩy nhau xuống cứu Hạ Nhi thì một bóng hình đã lao tới...

‘Ùm.’

Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ xem là ai thì đã nghe thấy tiếng va chạm giữa người và nước.

“Anh…” Hàn Ly Anh chỉ kịp kêu một tiếng rồi im bặt nhìn về phía Hàn Thiên Dương đang dùng hết sức có thể để bơi về phía Hạ Nhi.

Hàn Thiên Dương, sao anh ta lại xuất hiện?

Suy nghĩ trong đầu đám người kia chợt mù mịt. Anh lại còn nhảy xuống nước cứu người nữa…?

Trong lòng không khỏi run lên sợ hãi, bọn họ thật muốn nhân lúc Hàn Thiên Dương đang bận cứu người mà bỏ trốn ngay lúc này.

Chỉ biết dồn ánh mắt về phía Hàn Ly Anh cầu cứu.

Hàn Ly Anh cũng không biết làm gì, cô ta đang thắc mắc đáng lẽ anh phải ở công ty mới đúng chứ? Cô ta đã canh giờ anh không ở nhà mới dẫn bạn bè đến làm loạn.

“…”

Hạ Nhi buông thả cơ thể để mặc nó chìm xuống nước.

Hơi trong khí quản cũng sắp cạn.

Tính ra vẫn còn nuối tiếc hồng trần bạc bẽo này lắm. Dù sao thì chỉ mới hưởng thụ giàu sang được vài tháng, ngắn ngủi quá.

Quan trọng, cô chưa được gặp lại em trai xem em có sống tốt không? Có lẽ khi cô chết đi Hàn Thiên Dương sẽ cảm thấy áy náy mà vẫn lo cho em cô chăng?

Sắp bước qua danh giới sinh tử trở về với cõi chết thì bất chợt một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, ngay sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đẩy cô lên mặt nước.

Có không khí, Hạ Nhi chưa kịp nghĩ gì liền hít lấy hít để rồi ho sặc sụa. Nước mắt cứ theo đó mà bật ra rồi tuôn như mưa.

Vội ôm chặt vào cổ người đã cứu mình, hơi thở quen thuộc cùng thân thể anh.

Hạ Nhi rất sợ người ấy sẽ buông tay. Như vậy cô sẽ chết mất... Trong một giây trước khi chết cô đã rất hối hận, thực sự vẫn chưa muốn chết.

Còn quá nhiều thứ vướng bận… cô chưa muốn chết… huhu.

Trước sự ngỡ ngàng của đám người, Hàn Thiên Dương đưa cô vào bờ. Anh đặt cô trên mặt đất, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho cô.

Hạ Nhi nước mắt ngừng tuôn, mắt đầy nước khiến cho cô chỉ nhìn thấy mờ mờ bóng dáng người đàn ông. Biết rằng chính là anh thì đưa tay lau nước mắt.

Thấy anh chuẩn bị hôn mình, cô vội dùng chút ít sức lực còn sót lại lấy tay che miêng: “Anh làm gì thế?”

Nghe thấy tiếng động, Hàn Thiên Dương có chút ngoài ý muốn, sao cô không giả bộ thêm một lúc nữa đi.

“Hô hấp nhân tạo.” Anh thản nhiên nói.

Hạ Nhi mất não không nhịn được mà gắt gỏng: “Điên à, em đã chết đâu.”

Hàn Thiên Dương: “…”

Vợ à, đời này anh chưa thấy ai có lý luận ngang như cua giống em.

Anh biết cô chưa ngất, nhưng muốn thổi hơi cho cô, đẩy nước cô vừa uống vào ra ngoài thôi mà...

Đám người chỉ trừ Hàn Ly Anh ra thì đều có vẻ giật mình hoảng hốt, tại sao nhìn hai người có vẻ thân nhau như vậy?

Hạ Nhi lại còn dám nói chuyện như thế với Hàn Thiên Dương?

Họ thấy lạnh cả sống lưng, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô ta có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ... Chính là người vợ thần bí kia của Hàn Thiên Dương hay sao?

Nếu thực sự như vậy thì bọn họ chết chắc rồi.

Họ đưa mắt nhìn Hạ Nhi với vẻ không thể tin nổi sau lại rời ánh mắt nghi ngờ sang Hàn Ly Anh.

Hàn Thiên Dương bế Hạ Nhi đưa cô lên phòng thay quần áo, trước khi đi còn lạnh lùng trừng mắt với lũ người kia. Cả lũ thực sự sợ đến phát ngất tại chỗ. Bình thường anh lạnh lùng đã đủ đáng sợ rồi giờ anh còn trừng mắt với họ.

Hàn Ly Anh cảm giác mình sắp khụy gối quỳ xuống đến nơi, sợ hãi dâng trào. Anh hai của cô từ trước đến giờ chưa bao giờ lại đáng sợ như thế...

Ngay khi hai người vừa đi thì ở dưới đã nổ ra một đống câu hỏi với Hàn Ly Anh, khiến cho cô ta khó chịu, bực tức gắt lên: “Phải đấy, cô ta là vợ của anh tôi.”

Vương Ngữ Chi hoảng loạn: “Chết rồi, tôi vừa mới làm gì chị ta? Hic, anh ấy sẽ gϊếŧ tôi mất... Phải làm sao đây?” Rồi giọng nói giống như là cáu giận: “Sao cậu ko bảo với tôi ngay từ đầu đi, cậu muốn hại chết tôi à?”

Hàn Ly Anh hốc mắt hoảng hốt: “Cậu có hỏi đâu.” Bây giờ lại quay ra trách cô ta à?

Đám người Vương Ngữ Chi chợt khựng lại, hóa ra Hàn Ly Anh vốn không muốn thân gì với đám bọn họ mà chỉ muốn lợi dụng họ thôi.

Bảo sao, chuyện tốt thế này không đi tìm Trần Hà Huệ mà lại tìm bọn họ…

Mẹ Dương đang ngồi trong phòng khách xem tivi thấy Hàn Thiên Dương bế Hạ Nhi ướt sũng đi vào thì hoảng hốt bước tới hỏi han: “Ôi sao thế này?”

Hạ Nhi không muốn đáp lời bà, trực tiếp giả vờ ngất xỉu ở trong lòng Hàn Thiên Dương.

Giờ mà cô nói thì cũng có giải quyết được vấn đề gì sao? Họ sẽ bênh cô hả?

Mẹ Dương trải đời nhiều năm vừa nhìn qua liền hiểu. Bà lại nghĩ do chuyện tình cảm của hai người nên cũng không hỏi nhiều nữa đành để hai người đi lên phòng.

Có chuyện gì con trai bà sẽ tự giải quyết.