Chương 1: Nguyên do

Người đàn ông cất tiếng, giọng nói nghe như có chút nịnh nọt:" Gả cho tôi, không phải em sẽ có tất cả sao?"

Hạ Nhi giả vờ ra vẻ đăm chiêu: "Ừm..." thật ra thì cần gì phải suy nghĩ đâu, dù sớm hay muộn thì cô cũng phải thay Dịch Khả Vy gả cho người đàn ông này. Mà ở trong nhà họ Dịch hay nhà họ Hàn cô nghĩ cũng giống nhau cả thôi...

......1 tháng trước......

Tại tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Dịch, Dịch Mạnh Hùng âm trầm nâng ly rượu mắt nhìn xa xăm có vẻ thất thần nhưng thực chất không hề bỏ xót câu chữ nào từ hai cánh tay đắc lực của mình báo cáo: "Giá cổ phiếu cứ từ từ giảm xuống như thế này thì có khi tập đoàn sẽ không trụ nổi mất."

Người vừa nói là Khê Hạ, ông ta lo lắng nhìn đôi tay mân mê ly rượu đắt tiền của chủ tịch: "Chưa kể đến một số sâu bọ nhân cơ hội đó mà đứng lên làm phản, phải nhanh chóng tìm được con hàng lớn để cứu vớt tập đoàn thôi, thưa chủ tịch."

Tống Hải là người còn lại, cũng là người quan trọng nhất của Dịch Mạnh Hùng, ông ta lên tiếng: "Chẳng phải gia tộc của ngài có hôn ước với gia tộc họ Hàn sao?"

Nhắc đến gia tộc họ Hàn, phía sau là cả một Hàn Thị đồ sộ to lớn. Xuất phát điểm từ Mỹ, mấy năm gần đây mới đầu tư phát triển mạnh mẽ trong nước ấy vậy mà những tập đoàn già cõi khác tuy rằng ở tại thị trường Việt cả mấy chục năm giời cũng không bằng Hàn Thị vừa đặt chân về nước chưa bao lâu.

Để lãnh đạo được Hàn Thị vững trãi như ngày hôm nay, đương nhiên người đứng sau cũng không phải là người bình thường. Anh ta chính là Hàn Thiên Dương. Nghe có vẻ như đó là một lão già đầy kinh nghiệm, thực chất trong mắt người đời chỉ là một tên nhãi vắt mũi chưa sạch. Còn rất trẻ.

Năm đó khi Hàn Thị vừa tiến vào thị trường trong nước, Dịch gia hay bất kỳ ai cũng vô hình chung chủ quan khi người lãnh đạo chỉ là một thằng nhóc thậm chí chưa đầy hai mươi. Cuối cùng thì sao, bị Hàn Thiên Dương chơi cho tơi tả là nhẹ. Nặng thì chính là biến mất trên thương trường.

Hàn Thiên Dương...

Lạnh lùng, độc ác, tàn nhẫn. Ra tay rất dứt khoát. Kể cả Dịch Mạnh Hùng là người tâm địa thâm hiểm vậy mà khi nhìn Hàn Thiên Dương vẫn phải gọi bằng cụ tổ.

Dịch Mạnh Hùng đưa mắt nhìn Tống Hải, bộ dáng ung dung khi nãy đã bị thay bằng sự nghiêm nghị, giọng nói cũng giống như sắc mặt: "Sao hôm nay ngươi lại hồ đồ thế hả? Nhà ta chỉ có duy nhất một đứa con gái, ngươi bảo ta gả nó cho tên thiếu gia Hàn Thiên Dương không có nhân tính kia sao?"

Tống Hải lại vô cùng bình tĩnh trả lời: "Tôi có bảo là gả con gái của ngài sao?"

Khê Hạ: "Ý ông là...?"

"Tìm đại một đứa con gái nào đó, chuyển đổi thân phận con bé, rồi gả đi là xong. Không phải rất có lợi sao?"

Tống Hải tỏ vẻ như ý kiến này rất đáng được khen ngợi, thực chất là ngu ngốc không ai bằng nếu như chỉ một sơ xuất nhỏ thôi thì cả Dịch gia sẽ chìm vào biển lửa.

"Trước mắt cứ như thế đã, việc còn lại cứ giao cho tôi!"

Dịch Mạnh Hùng tuy còn vướng mắc nhưng đứng trước nguy cơ tập đoàn bị sụp đổ ông ta lại không thể gả con gái của mình đi. Cuối cũng vẫn gật đầu đồng ý. Cho dù sau khi Hàn Thị biết được bí mật này, cái giá phải trả... Dịch Mạnh Hùng không dám nghĩ đến nhưng ông căn bản không còn sự lựa chọn nào khác đành phải đánh liều một phen. Bảo ông chọn giữa con gái và tập đoàn, ông tham lam sẽ chọn cả hai.

................Dịch gia................

"Sao, ông muốn chết đúng không, nhà mình có mỗi Vy Vy, ông làm cha mà muốn gả con bé cho tên Hàn Thiên Dương đó ư? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con vậy mà ông lại nỡ lòng nào. Ông có còn là người không hả?" Lời này của Dịch phu nhân có chút kích động. Bà không đồng ý.

Dịch Mạnh Hùng vội vàng dỗ bà: "Tôi yêu thương con bé như thế, mà bà nghĩ tôi sẽ làm như vậy à?"

"Ơ... chẳng phải ông bảo tôi nói chuyện với nhà họ Hàn sao?"

Đầu của Dịch phu nhân quả thực là đang xoay mòng mòng.

Dịch Mạnh Hùng nói: "Thì đúng, gả thì vẫn gả, tập đoàn vẫn được cứu, lại không mất con gái." Sau đó ông kể ra kế hoạch của mình cho Dịch phu nhân nghe, bà ta cũng nói ra những lo lắng mà Dịch Mạnh Hùng cũng từng nghĩ đến. Nhưng cuối cùng họ vẫn quyết định chọn người thay thế.

........Hôm sau........

"Tống Hải, ông lại định về quê để tìm người sao? Lí do gì vậy?"

Khê Hạ vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu, thắc mắc hỏi, chẳng phải chỉ cần tìm đại một người ở thành phố là được sao?

Tống Hải kìm nén cảm xúc, trực giác muốn ông đi đến đây: "Chỉ là bỗng có tâm trạng muốn tới tỉnh này thôi."

Khê Hạ nghe Tống Hải nói vậy thì buồn cười.

Kítttttt

"Sao vậy?" Xe ô tô phanh gấp khiến cho Tống Hải có chút khó chịu.

Khê Hạ nhìn phía trước, sau đó quay lại nói với Tống Hải: "Phía trước có một đứa con gái bị ngã..."

Khê Hạ còn chưa nói xong thì đã thấy Tống Hải bước xuống xe, không hiểu sao, anh ta lại xuống theo.

Trong lòng Tống Hải, trực giác mách "đến rồi". Ông ta cầm ô bước xuống xe, theo sau là Khê Hạ, đi đến trước mặt đứa con gái, hơi hướng chiếc ô về phía cô, nhẹ giọng hỏi: "Cô bé sao thế, trời mưa như vậy chạy ngã lem hết quần áo rồi."

Giang Hạ Nhi từ từ ngẩng mặt, chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông trung niên cầm ô màu đen che cho cô, bên cạnh còn có một người có lẽ ít tuổi hơn một chút cũng đang đứng nhìn cô, cô âm thầm suy đoán hai người đàn ông.

Tống Hải ngay từ giây phút bị đứa con gái đó nhìn thì có chút chột dạ, ông không hiểu sao bản thân lại cảm giác như thế: "Sao vậy, bị bố mẹ mắng sao?"

Rõ ràng là như vậy, ông thấy trên người con bé còn có một vài vết bầm tím.

Thấy vẫn im im, ông lại hạ giọng hơn. Mấy chục năm trời, ông chỉ từng dỗ dành con gái của Dịch Mạnh Hùng là Dịch Khả Vy. Giờ lại thêm cả đứa bé gái lạ lùng này hay sao? Không hiểu bản thân vì điều gì mà lại xuống nước dỗ dành một người xa lạ như vậy...

"Cháu đứng lên đi, ướt này dễ bị ốm lắm." Sau đó liền đưa tay đỡ Giang Hạ Nhi đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đỡ thì cô đã tự đứng lên rất nhanh, hoàn toàn không có ý định cần giúp đỡ hay tỏ ra yếu đuối.

Cô nhìn ông, ông nhìn cô. Trong lòng Tống Hải chỉ có một suy nghĩ sao ông lại có cảm giác con bé này rất cao quý nhỉ? Dáng người hơi thấp, hơi gầy, mặt cũng bình thường không quá xinh đẹp, quần áo lấm lem, chân không đi dép nhưng cả người toát ra khí chất cao ngạo lại hơi bá đạo, chưa từng thấy ai lại lấm lem trong bùn đất mà vẫn cao quý được như thế. Không cần tìm nữa đứa bé này ông sẽ mang về bằng được.

Nghĩ vậy, Tống Hải bật cười: "Đừng nhìn ta như thế chứ cô bé."

Được rồi không nhìn thì không nhìn, Hạ Nhi thu lại ánh mắt dò xét của mình.

Thấy đứa bé đó không có biểu hiện chuẩn bị nói chuyện, Tống Hải lại xuống nước thêm lần nữa: "Cháu nói gì đi chứ!"

Hạ Nhi có chút ghét bỏ nói, cô nghĩ mình gặp phải yêu râu xanh: "Nói gì là nói gì? Tôi và ông không quen nhau, có gì để nói sao?"

"Hahaa, bây giờ quen được chứ?"

"..."

Thấy người kia lại rơi vào trạng thái không có ý nói chuyện, ông lại hỏi: "Cháu tên là gì vậy!"

"Giang Hạ Nhi!"

"Cái tên cũng hay nhỉ?"

"Thừa lời!" Đây là tên mẹ đặt cho cô, đương nhiên là hay rồi.

Tống Hải tự dưng lại không biết nói gì, chưa về làm chủ của ông cũng đã có giọng quát nạt ông rồi. Bình thường, thậm chí cả chủ tịch cũng không đối với ông như thế. Tuy có chút ngạc nhiên nhưng ông lại không hề có ý định trách móc cô bé đó.

Đang lúc suy nghĩ thì chợt đằng xa có một người đàn ông và một người phụ nữ cầm chổi cầm gậy, miệng không ngừng chửi bới cái tên Hạ Nhi, Tống Hải bật cười: "Ta đoán đúng rồi, đang bị bố mẹ mắng!"

Hạ Nhi lạnh lùng, không nhìn về phía họ, cũng không có ý định bỏ chạy, chỉ liếc xéo người đàn ông trước mặt một cái: "Họ không phải bố mẹ tôi."

Hai người kia cũng vừa chạy đến tính định xông lên đánh tiếp thì lại nhìn thấy Tống Hải và xe ô tô sang trọng đỗ ngay phía sau liền dừng lại hành động của mình. Bà mẹ kế có vẻ tham lam nhìn Hạ Nhi hỏi: "Nhi, ai đây?"

Hạ Nhi lạnh lùng: "Muốn biết thì tự đi mà hỏi!"

Bố của Giang Hạ Nhi thấy thái độ của cô như vậy, ngay lập tức muốn xông lên tát cô. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Khê Hạ ngăn cản.

Dưới trời mưa lớn, giọng nói của Tống Hải lại rõ từng chữ một: "Tôi muốn mua Giang Hạ Nhi, ra giá đi! "