Chương 21: Say em (hơi H)

Vương Tuyết Lạc đang nằm trên giường ngủ, đã 10h tối nhưng Thiệu Phong vẫn chưa về. Bỗng có tiếng chuông điện thoại phát ra.

“Alo.”

“Tuyết Lạc, là anh đây.”

“Ò, sao anh cầm điện thoại của anh ấy ạ?”

Là Chu Chi Hán cầm máy của hắn gọi cho cô.

“Chồng em say rồi, anh đang đưa về em xuống nhà đi.”

“Dạ.”

Cô lại phải vác cái xác xuống nhà, mai nhất định cô sẽ chửi vào mặt tên chồng già đó.

Vừa mở cửa đã thấy Lục Thiệu Phong với bộ dạng say khướt. Vì sợ một mình cô không để đỡ được lên nên Chu Chi Hán đã giúp cô đưa hắn lên phòng.

“Em cảm ơn ạ.”

“Ừm, anh về đây.”

“Anh về cẩn thận.”

Hắn với bộ dạng say xỉn nằm bẹp trên giường, cô tiến đến muốn giúp hắn cởi cà vạt thì bị hắn kéo xuống, Tuyết Lạc bị mất đà nên đã ngã vào lòng người phía dưới.

“A.”

“Ngoan nằm im tôi ôm một lát.”

Cô ngửi rõ được mùi rượu nồng nặc trên người hắn nhưng nó không hề khó chịu chút nào. Vốn dĩ rất bình thường nhưng tay của Thiệu Phong không chịu ở yên, hắn xoa xoa đùi cô rồi mon men vào phần trong. Vì da cô mềm mại nên hắn càng thích hơn.

“Anh làm gì vậy cái tên đáng ghét?”

“Em đoán xem.”

Hắn nói bằng giọng trầm ấm lại thêm giọng điệu say xỉn khiến nó có chút đểu cáng, lại thêm chút dụ dỗ.

“Anh say rồi, buông ra để tôi đi pha nước.”

“Tôi say em.”

Cô mặc chiếc váy khá ngắn, lại còn hai dây, hắn chỉ cần kéo nhẹ là dây kéo đã tụt xuống lộ ra mảng da trắng nõn. Chỉ vì chồng không cho ăn kẹo vào buổi tối mà từ đó ngày nào cô cũng mặc váy hai dây đi ngủ để chọc tức vì biết hắn khó chịu, ai ngờ nó lại là thứ khiến cô bị dày vò đêm nay.

Chưa kịp định hình Tuyết Lạc bị hắn lật xuống dưới thân. Nhìn người phụ nữ trắng trẻo xinh đẹp dưới thân, mái tóc buông xõa, thân thể thì nửa kín vừa hở làm hắn dường như phát điên lên muốn chiếm đoạt.

“Em đẹp lắm.”

Lời nói vừa thốt ra khiến Tuyết Lạc đỏ mặt ngại ngùng. Thiệu Phong chen người giữa hai chân cô, cúi xuống gặm nhấm lấy vùng cổ, nó vừa trắng vừa thơm thôi thúc hắn mau ăn sạch sẽ.

“Ưm…a.”

Cô sợ hãi nhắm chặt mắt, tay thì bấu vào áo của hắn không dám phản kháng. Tuyết Lạc muốn đẩy người phía trên ra nhưng hoàn toàn không có dũng khí đó.

Trong mắt Lục Thiệu Phong bây giờ chỉ cô, ánh mắt nhuốm đầy d.ục vọ.ng, yết cầu lên xuống liên tục nuốt nước bọt.

Hắn để lại vài dấu vết trên cổ cô, Tuyết Lạc thấy không có động tĩnh gì từ từ hé mắt thì đυ.ng phải ánh mắt rực lửa kia.

“Đ…đừng.”

Thiệu Phong cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ kia, tay thì tụt váy của cô xuống.

“Ưm…a.”

Ng.ực của Tuyết Lạc bị hắn xoa nắn thành hình dạng, n.úm tròn thì bị hắn s.e s.e khiến cô kí©h thí©ɧ kêu ra những tiếng như mèo kêu.

“A…~”

“Ch.ết tiệt, sao em kêu dâʍ đãиɠ như vậy hả?”

Thiệu Phong vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn kia rồi cúi xuống ngậm lấy một bên ngực. Tuyết Lạc muốn đẩy hắn ra nhưng không hiểu có thế lực nào điều khiển khiến cô không thể còn ôm chặt lấy cổ hắn run rẩy.

Cả người nằm lụi xơ dưới thân hắn, gương mặt ửng đỏ ngại ngùng, miệng ngậm chặt sau khi bị hắn trêu chọc, đôi mắt kia đã ươn ướt muốn khóc rồi.

Hắn quỳ trên giường, cởi bỏ lớp quần áo trên người. Bên dưới của hắn bây giờ đã ngẩng đầu khó chịu vô cùng. Vừa cởϊ qυầи lót vật to kia đã lộ ngay trước mắt, nó vô cùng hùng dũng màu đen tím khiến cô vô cùng sợ hãi muốn chạy trốn. Thiệu Phong đã có phòng bị kẹp chặt đùi khiến cô không thể nhúc nhích.

“A…anh đã nói đợi…đợi tôi sẵn sàng mà.”

Tuyết Lạc bật ra tiếng như sắp khóc, hắn hôn nhẹ lên mắt cô rồi nói.

“Không phải em cũng muốn sao hửm?”

“K…không có mà.”

Tay hắn cho xuống bên dưới mon men chạm vào nơi đó, đây là lần đầu tiên có người đàn ông chạm vào nơi riêng tư của cô. Vì quá xấu hổ muốn khép chân lại nhưng nhanh chóng bị tách ra.

“Em thật sự không muốn sao?”