Chương 38:

Cố Mang dùng điện thoại di động chơi game, không ngẩng đầu nói: "Tôi là bác sĩ, anh ấy là người nhà của bệnh nhân, có cần tôi giải thích cặn kẽ hơn không?"

Lâm Sương nghẹn giọng, thiếu chút nữa nói không nên lời: "Em qua lại với anh ta cẩn thận một chút, nếu không chỉ sợ anh ta sẽ đem em ăn đến không còn một mẩu xương."

Cố Mang nhếch môi cười, nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen trong sáng nhìn cô, thản nhiên nói: "Cô không biết tôi giỏi nhất là lấy đá chọi đá sao?"

Lâm Sương "..."

Sau khi nói đùa , Cố Mang nửa thật nửa giả nói: “Yên tâm đi, tôi ở trước mặt Lục Thừa Châu rất cẩn thận.”

Đối với những người bình thường, Lâm Sương không hề lo lắng rằng danh tính của Cố Mang sẽ bị phát hiện.

Nhưng đối phương là Lục Thừa Châu, cô có chút không xác định được.

Bất quá Cố Mang cũng không phải là loại người lương thiện gì, cô ấy thật sự rất tàn nhẫn.

Cô nói: "Vậy chị mặc kệ em không quản nữa, vừa vặn ngày mai trở về tổng bộ, năm nay chị đây đã đạt tiêu chuẩn, chị đi châu Âu nghỉ phép dài hạn."

Cố Mang lười biếng lên tiếng, đổi một tư thế thoải mái tiếp tục chơi game.

...

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Cố Mang đến trường, cổng trường có giáo viên trực, học sinh từng nhóm nhỏ đi vào.

Cố Mang vừa xuất hiện lập tức gây nên một trận chấn động.

Ngoại hình của cô đặc biệt bắt mắt, làn da rất trắng, đồng phục học sinh không cài cúc, hai tay đút vào túi.

Cả người cô giống một nhân vật manga bước từ trong truyện ra.

Đuôi mắt hếch lộ ra một chút ngang tàn.

Đôi mắt cô tràn ngập sự lạnh lùng.

Không quan tâm mọi thứ đang diễn ra xung quanh, hướng về dãy lớp 20 mà đi.

Những học sinh thường xô đẩy nhau đến lớp đều chậm lại, nhìn cô thì thầm.

"Đó là ai vậy, đàn chị thật đẹp, chị ấy cao bao nhiêu vậy?"

"Tôi đọc trên diễn đàn của chúng ta, nghe nói chị ấy là học sinh mới của khối 12 lớp 20, chị ấy vừa chuyển đến ngày hôm qua, chị ấy trực tiếp trở thành tân hoa khôi mới của trường ta, số phiếu bình chọn cho chi ấy cách đàn chị Lục Ý và Cố Âm hẳn một con phố."

"Xinh đẹp thì có ích gì? Ai cũng biết lớp 20 là loại gì, tôi vẫn cảm thấy đàn chị Cố Âm xứng đáng với danh xưng hoa khôi hơn."

"Đàn chị Lục Ý cũng không hề kém."

"Khí chất của đàn chị này mạnh quá đi."

Cố Mang đi đến đâu, người phía trước tự giác nhường đường cho cô.

Từng người một họ nhìn cô chằm chằm.

Đi đến cửa phòng học, vừa vặn gặp Mạnh Kim Dương.

“Cố Mang, cậu về rồi à.” Mạnh Kim Dương cười híp mắt, “Ăn cơm chưa? mình có mang đồ ăn sáng cho cậu.”

Cố Mang khoác vai cô, đi vào lớp, thấp giọng nói: "Làm xong bài tập cho mình chưa?"

Mạnh Tấn Dương lặng lẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Mình viết cho cậu bằng tay trái, bảo đảm sẽ không có người nhận ra, hơn nữa nét chữ của cậu rất xấu, nó giống như chữ của mình khi viết bằng tay trái."

Mang híp mắt nhìn cô, nhướng mày, thản nhiên nói: "Kim Dương, bây giờ cậu còn dám khinh thường tôi."

Mạnh Kim Dương thè lưỡi và quay trở lại chỗ ngồi của mình

Cố Mang vừa xuất hiện, cả lớp trở nên im bặt.

Khí chất mạnh mẽ, đi qua chỗ nào, các nam sinh lần lượt thu chân duỗi dài trên lối đi, cất điện thoại di động trở lại, như thể gặp phải giám thị.

Giả vờ cầm sách ngữ văn lên, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc nhìn Cố Mang.