chương 28: Tất cả điểm đều là số không

Lục Thừa Châu nghiêng đầu, vươn tay chỉnh thẳng lại cổ tay áo, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhàn nhạt cười nói: "Không cần tìm, ngoại trừ Hồ Li Trắng ra, còn có ai có thể có năng lực xâm nhập hệ thống của chúng ta, người thần y kia chắc hẳn là người của Ảnh Minh."

“Người của Ảnh Minh sao?”

Tần Phóng cùng Hạ Nhất Độ liếc nhau, ánh mắt hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.

Khó trách bọn hắn phí công như vậy đều không thể tìm được người.

Hồ Li Trắng là một hung thần mà khi nghe thấy tên đều khiến các hacker hàng đầu thế giới phải khϊếp sợ.

Càng như thế Thừa ca càng muốn tìm kiếm hắn, hắn đã đột nhập vào kho tư liệu của bọn họ, mà không để lại bất cứ đấu vết nào. Trình độ của người này rất cao.

Lục Thừa Châu lại đút tay vào trong túi, uể oải nói: " Tiếp tục tăng giá cho Ảnh Minh, tìm được thần y, 2 tỷ, phí thêm 1 tỷ."

...

"1 tỷ, điên rồi?"

Vân Lăng lần này rất đồng ý với lời nói của Cố Mang, nói: "Tôi cũng thấy như vậy, Lục Thừa Châu kiên trì như vậy, tôi còn chưa từng thấy ai hào phòng như anh ta vậy. Cho nên lần này cô phải nhận rồi."

Cố Mang ánh mắt tối sầm lại nghỉ Vân Lăng có bệnh hay sao mà bảo cô tự tìm chính mình, cô lạnh giọng nói: "Không nhận."

Ném xuống hai từ và cúp điện thoại.

Quay đầu trở về nhà.

...

Tin tức được gửi đến cho Lục Thừa Châu, người đàn ông mặc một bộ quần áo vest cao cấp màu đen, ngồi trên ghế sô pha bằng da.

Các đường nét trên khuôn mặt thâm thúy ẩn hiện trong bóng tối, thần bí và quyến rũ.

Đôi chân dài và thẳng bắt chéo trên ghế.

Nhìn vào sẽ thấy dáng vẻ lười biếng, nhưng lại rất lạnh lùng và tôn quý.

“Vẫn không nhận sao?” Giọng nam trầm thấp, từ tính.

Lục Nhất hoài nghi những người cấp cao của Ảnh Minh là người như thê nà, với số tiền cao ngất ngưỡng như vây lại không hề động lòng.

"Lục thiếu gia, chúng ta có thể tìm kiếm trong thành phố này, thần y nhất nhất định vẫn còn ở Minh Thành."

Hồ Li Trắng đó quá xảo quyệt.

Hành tung của thần y bị người khác che dấu rất kỹ.

Vẫn là Lục Thiếu tự mình ra tay may hoạ mới có thể tìm thấy thân y kia.

Lục Thừa Châu nhướng mày, búng tàn thuốc, "Đừng lo lắng, để mắt đến hành tung của Cố Mang."

Lục Nhất nghe vậy, cuối cùng cũng có thê thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."

....

Sáng ngày thứ hai, 8 giờ sáng.

Lục Thượng Cẩm dẫn theo Cố Mang cùng với Mạnh Kim Dương đến trường học Minh Thành.

Tại phòng hiệu trưởng.

"Lục trưởng phòng, quy định của trường chúng tôi không phải ngài không biết, năm ba cơ bản sẽ không nhận thêm bất cứ học sinh mới nào nữa. Các giáo viên đều đang cố gắng hết sức để cạnh tranh thứ hạng trong lớp. Đó là danh dự của giáo viên, tôi không thể ép buộc họ. Cho dù tôi có dùng quyền ép buộc thầy, cô nhận, thì áp lực học tập của mấy đứa nhỏ cũng rất lớn."

Phó hiệu trương trung học Minh Thành cười nói.

Cầm hồ sơ của hai cô gái này trên tay, cổ tay ông có chút run lên.

Ông chưa từng nhìn thấy cái hồ sơ nào khiến người ta phải đau đầu như vậy. Một người ngay cả mẫu giáo cũng chưa tốt nghiệp, bây giờ trực tiếp vào học năm ba trung học.

Một người việc xấu có đầy, đánh nhau, trốn học, không có cái nào là không tham gia, mười mấy năm thành tích trong các cuộc thi đơn giản chỉnh tề sạch sẽ đến mức cảm thấy mới mẻ.

Tất cả điểm đều là số không!.

Không biết một chút gì sao, ngay cả trắc nghiệm cũng làm không được hay sao?!

Ông chưa bao giờ thấy hai tập hồ sơ đau đầu như vậy trong đời.

Khó sử liếc mắt nhìn hai cô gái đang ngồi trong góc, ông thầm thở dài.

"Đầu tiên, để hai em ấy kiểm tra thành tích cái đã." Phó hiệu trưởng nói.

Lục Thượng Cẩm nghe vậy, nhíu mày, “thành tích?”

Phó hiệu trưởng trong lòng cảm thấy căng thẳng, cười nói: "Ý tôi là để hai người họ làm một bài thi, phân theo lớp dựa vào thành tích, như vậy cũng công bằng với các học sinh khác, ngài thấy thế nào?"