Chương 27: Lão đại ra tay

Toàn bộ Tỷ Cung chỉ có hai tấm thẻ cửa màu vàng đen.

Đầy vẻ bí ẩn và trang nghiêm.

Anh đã làm việc ở đây được ba năm và đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một tấm thẻ vàng đen thực sự.

Trước đây anh chỉ nhìn thấy nó trong hình ảnh.

Cô gái này cư nhiên có thẻ vàng đen?!

Anh vừa làm gì vậy?

Nghĩ đến vừa rồi mình làm chuyện ngu xuẩn, người gác cửa sợ đến tái nhợt, cúi đầu run rẩy nói: "Thực xin lỗi tiểu thư, thực xin lỗi, là ta mắt chó coi thường người khác.”

Khóe miệng Cố Mang giật giật, kiêu ngạo ngang ngược, lông mày thanh tú ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, "Ăn nhiều một chút, đầu óc mới đủ.”

Người gác cửa khom người xuống, trên đầu lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, "Vâng."

Cố Mang đút hai tay vào túi, khoác tay Mạnh Kim Dương, thản nhiên đi vào Tỷ Cung.

Bầu không khí mạnh mẽ.

Đặc biệt là lão đại không dễ chọc.

...

Buổi tối, Cố Mang nhìn Mạnh Kim Dương sau khi uống nửa viên thuốc ngủ liền nằm xuống giường ngủ, cô liền đi ra phía cửa.

Lúc cô quay lại đã là nửa đêm.

Cô cởϊ áσ khoác, mang theo nó đi vào phòng tắm trong bóng tối.

Đóng cửa, bật đèn và ném quần áo bên cạnh máy giặt.

Đặt khẩu súng và một bức ảnh vào ngăn bí mật trong phòng tắm.

Cô vặn vòi nước, rửa tay, cẩn thận rửa từng tấc da thịt trên người.

Khóe miệng chậm rãi nâng lên.

Lạnh lùng, hoang dã và điên cuồng, phá vỡ cái ác trong xương của cô

.......

Vài tiếng trước ở một nơi khác.

Một chiếc ô tô màu đen đơn giản đừng trước một câu lạc bộ.

Người đàn ông với khí chất lạnh lùng và uy nghiêm xuống xe, đút một tay vào túi, đôi môi mỏng hơi mím lại, lông mày và ánh mắt lạnh lùng.

Tần Phóng cùng Hạ Nhất Độ đi theo bên người đàn ông.

Một người áo đen tiến lên nghênh đón, cung kính khom người nói: "Lục thiếu gia."

Tần Phóng liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần.

Quần áo xộc xệch, và có chút xấu hổ.

Anh thực sự chưa bao giờ thấy một cao thủ hạng nhất của nhà họ Lục cũng có khoảng thời gian khổ sở như vậy.

Nín cười nói: "Tôi nói này, Lục Tam, ngươi có chút xấu hổ, đối phương có bao nhiêu người để cho ngươi bộ dạng này?"

Lục Tam bị nói đến đỏ mặt, thấp giọng nói: "Một."

"Đùa gì vậy chứ?" Hạ Nhất Độ trợn to hai mắt, "Một người? Một người mà có thể trộm ảnh chụp bóng lưng của thần y sao?!"Trên thế giới còn có một cao thủ như vậy?

Lục Tam cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Thừa Châu.

Trong bóng đêm, vẻ mặt nam nhân không thay đổi, đôi mắt đen láy hiện lên tia hứng thú.

Tần Phóng thở dài, cho dù anh ta có ngu ngốc đến đâu, anh ta cũng có thể đoán được rằng họ đang bị ai đó chơi khăm.

Hôm qua có người tung tin thần y vẫn còn ở Minh Thành.

Hôm nay bọn họ đến đây, còn chưa kịp làm gì thì máy tính đã bị hack toàn bộ, thông tin về thần y cũng biến mất hoàn toàn.

Ảnh chụp còn kịp sao chép ra một bản khác, liền trực tiếp đã bị trộm mất.

Đến cùng lai lịch của người thần y này là gì?

Là một hacker quốc tế, hay là cao thủ đặc công.

Lục Thừa Châu liếc qua một đám thuộc hạ, ánh mắt trong suốt, lạnh giọng nói: "Các ngươi thật là biết cho ta mặt mũi."

Lục Tam càng cúi thấp hơn,“ Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ phái người đuổi theo.”

"Thừa ca, phải làm sao bây giờ?” Hạ Nhất Độ hỏi.

Thực ra Cố Mang đã chữa khỏi bệnh cho bà nội rồi, có tìm được vị bác sĩ thần y này hay không cũng không còn quan trọng.