Chương 42

Chương 42: Đi tìm Phó Thắng Nam cầu xin anh giúp đỡ 1

Nhưng tôi lại bị Trịnh Tuấn

Anh túm chặt, trên gương mặt tuấn

tú lộ ra vài phần bất đắc dĩ nói:

“Chuyện mà cô nghĩ tới cảnh sát

cũng nghĩ tới, bây gið cô nên lo

lắng chính là, có khả năng có người

động vào băng theo dõi hay

không?”

Lông mày tôi giật giật, có chút

bực bội vò tóc mình, nhìn về phía

Trịnh Tuấn Anh nói: “Anh về trước

đi. Tôi muốn bình tĩnh một lát.”

Trịnh Tuấn Anh vốn định nói gì

đó, nhưng thấy tôi hơi bực bội, anh

ta im lặng một lát rồi nói: “Có

chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Sau đó anh ta rời đi. Tôi đứng

ở cửa cục cảnh sát một lúc lâu, mới

lên xe.

Hoàng Nhược Vi gọi điện

thoại tới, nói cô ấy đã tổng hợp báo

cáo so sánh của một số công ty

tham gia đấu thầu gửi vào trong

hộp thư của tôi, bảo tôi xem một

lát, tôi trả lời ữ một tiếng, trong đầu

rối bời.

Do dự một lúc lâu, tôi lái xe về

biệt thự, mấy ngày này tôi vẫn

không về biệt thự, cố gắng tránh

Phó Thắng Nam, nhưng có một số

việc cho dù thế nào không thể

tránh được.

Trờ lại biệt thự, sắc trời còn

sớm, trong phòng trống rỗng

không có ai, cửa phòng ngủ và cửa

toilet ở tầng hai đều đã sửa xong rồi.

Tôi biết bây giờ mình sốt ruột

cũng không có tác dụng gì, cho

nên tôi dự định đến phòng đọc

sách xem báo cáo mà Hoàng

Nhược Vi gửi cho mình, tôi biết đấu

thầu lần này, tỳ lệ cuối cùng An

Cường thắng là rất cao, nhưng rất

bất ngờ là Tinh Kỳ theo sau An Cưỡng.

Một công ty nhỏ mới thành

lập không lâu, đang cạnh tranh với

một đám công ty có hàng chục

năm ở trong giới kinh doanh, vậy

mà khiến không ít công ty lâu năm

này phải đứng sau.

Phó Thắng Nam lựa chọn Tinh

Kỳ, có lẽ là nhìn trúng phát triển và

tiềm lực của Tinh Kỳ.

Xét thấy chuyện trong gara xe

lần trước, tôi trực tiếp loại An

Cường, gọi điện thoại qua cho

Hoàng Nhược Ví.

Điện thoại vang lên hai tiếng

mới nghe máy: “Giám đốc Thầm.”

“Thông báo xuống, tập đoàn

Phó Thiên đã xem xét, quyết định

giao cho Tinh Kỳ làm.”

Nghe thấy thế, Hoàng Nhược

Vi giống như hơi bất ngờ, cô ấy do

dự một lát nói: “Giám đốc Thẩm,

nhưng bây giờ người thắng là An

Cường, cô giao cho Tinh Kỳ như

vậy, chỉ sợ An Cường sẽ quậy lớn

chuyện này lên.”

Sao tôi có thể không biết,

người đàn ông bắt tôi đi ở bãi đỗ

xe, cố ý cho tôi nhìn trò hay, yêu

cầu cuối cùng chỉ là bảo tôi mờ

một buổi đấu thầu.

Mục đích cuối cùng của người

đàn ông kia không phải là muốn tôi

lựa chọn công ty thắng cuối cùng

sao? Nhưng từ lúc tôi mờ ©ôи ŧɧịt̠ đấu

thầu, tôi đã không tính giao việc

kiểm toán tập đoàn Phó Thiên cho

người chiến thắng.

Tập đoàn Phó Thiên lớn như

vậy, tôi không thể để nó gặp

chuyện không may trên tay tôi,

không phải vì Phó Thắng Nam, vì

ông nội Phó luôn quan tâm tới tôi

mấy năm nay.

“Dựa theo lời tôi nói mà làm đi,

bên An Cường tôi sẽ cho bọn họ

một công đạo.” Cúp điện thoại, im

lặng rất lâu.

Tôi mới ấn số điện thoại tôi

không chủ động gọi, sau khi điện

thoại vang lên hai tiếng, ð đầu bên

kia truyền tới giọng nói trầm thấp

từ tính: “Năm năm.”

Anh ta nói hai chữ, trong giọng

nói mang theo vang vọng xa thằm:

“Anh nghĩ em sẽ không liên lạc với

anh nữa.”

Kìm nén không vui trong lòng,

tôi mở miệng: “Em muốn một phần

báo cáo những sai lầm trong mấy

năm nay của An Cường, còn có

tình hình tài chính của An Cường nữa.

“Xuân Hinh, đã lâu em không

gọi điện thoại cho anh rồi” Đầu

bên kia điện thoại giống như quá

yên tĩnh, giọng nói của anh ta lạnh

lùng trả lời.

Cơ thề tôi chậm rãi cảm thấy

rét lạnh, không khống chế được

run rẩy lan tỏa: “Thẩm Minh Thành.”

“Xuân Hinh, em không nên gọi anh như vậy.”

Cho dù không phải mặt đối

mặt, nhưng hơi lạnh như vậy có thể

cách điện thoại vây quanh lấy tôi,

loại lạnh lẽo này, không phải loại

lãnh khốc không ai bì nồi như Phó

Thắng Nam, mà là loại máu tanh

ngâm mình trong địa ngục nhiều

năm, là loại máu lạnh sợ hãi.

“Anh.” Tôi nói ra một chữ, cơ

thể không tự giác được run rầy.

“Ngoan.”

Tôi đột nhiên cúp máy, ngồi

sững sờ trên đất, có chút sợ hãi, từ

khi còn nhỏ đã khắc ở trong lòng.

Rất lâu sau tôi mới ngồi dậy,

cơ thể có chút như nhữn ra, lào đảo

trờ lại phòng ngủ leo lên giường,

quấn chăn thật chặt quanh người.

Tôi bị hơi lạnh khắc sâu ở

trong xương tủy ăn mòn, mãi mà

không lấy lại tỉnh thần, tôi không

nên gọi điện thoại.

Lúc Phó Thắng Nam quay trở

về biệt thự, tôi mới chậm rãi hoàn

hồn, nhìn thấy tôi, anh giống như

hơi bất ngờ, mà cũng không bất

ngỡ lắm.

“Ăn cơm rồi à?” Anh mờ

miệng, trong giọng nói có chút mệt

mỏi.

Gần đây tập đoàn Phó Thiên

bận rộn nhiều việc, anh gần như

đều đi công tác, có lẽ anh mới trở

về, cho nên trên mặt còn có chút

mệt mỏi.

Tôi lắc đầu, liếc thấy sắc trời

đã nhá nhem, nghĩ tới chuyện của

Vũ Linh, tôi ngồi dậy mờ miệng nói:

“Em đi nấu cơm cho anh.”

Bỗng nhiên bị anh ôm lấy từ

phía sau, anh đặt cằm lên vai tôi,

có thể là quá bận rộn cho nên râu

ria của anh đã mọc dài, đâm vào

bả vai tôi hơi ngứa: “Đề tôi tựa vào

một lúc đi.”

Kéo tôi nằm lên trên giường,

cơ thể ôm chặt lấy người tôi, giam

cầm tôi không cho tôi nhúc nhích,

giọng nói khàn khàn của người đàn

ông trêu chọc lỗ tai tôi.

Hơi thờ ấm áp phả vào mặt,

khiến mặt tôi hơi ngứa ngáy, tôi há

to miệng nhưng cuối cùng không

nói ra được một chữ.

Trợn tròn mắt nhìn trần nhà

ngây người một lát, cuối cùng vẫn

tạm thời từ bỏ, bây giờ nói chuyện

Vũ Linh với Phó Thắng Nam, có

khả năng sẽ hoàn toàn phản tác

dụng, chẳng bằng đợi anh tỉnh ngủ

rồi nói.

Thần kinh của tôi vốn căng

thẳng, cộng thêm mang thai rất dễ

mệt mỏi, lúc này bị Phó Thắng

Nam ôm, trong lòng cảm thấy an

ồn hơn cho nên cơn buồn ngủ kéo tới.

Ngáp một cái, tôi không khỏi

nhắm hai mắt lại.

Nhưng một lát sau tôi mở to

mắt, có chút hồn hển trừng người

đàn ông không thành thật này:

đi, anh đang làm gì đấy?”

“Phản ứng tự nhiên, kệ đi”

Giọng nói của anh khàn khàn, có

thể nghe ra được anh thật sự rất mật.

Nhưng tôi không có biện pháp

ngủ, tôi hơi dịch cơ thể về sau,

nhưng bị bàn tay to của anh đè lại,

sau đó kéo tôi dán sát lại gần.

“Phó Thắng Nam” Tôi hơi tức

giận, người đàn ông này, đi ngủ

cũng không thành thật như thế.

“Cô mặc kệ nó một lát sẽ tốt

thôi.” Anh mở miệng, cánh tay ôm

tôi không khỏi dùng lực.

Trong lúc này tôi có chút

không biết nói gì. Tôi không kìm

nén nồi lửa giận: “Ngựa, giống.”

Tôi thật sự không nghĩ ra

mắng chửi người thế nào, thờ hồn

hền nói hai chữ.

Bên tai truyền tới tiếng cười

trầm thấp của Phó Thắng Nam,

giống như rất sung sướиɠ, tôi

không có hứng thú để ý tới anh,

nhắm mắt lại mặc kệ phản ứng của

anh, chuẩn bị trực tiếp đi ngủ.

Nhưng hai phút sau, tôi hoàn

toàn không có biện pháp ngủ thϊếp đi.

Trong lòng bắt đầu suy nghĩ,

nên mỡ miệng cầu xin chuyện của

Vũ Linh như thế nào, chỉ cần Phó

Thắng Nam tham dự vào chuyện

của Vũ Linh, chuyện của Vũ Linh

sẽ tốt hơn, dù sao trên thế giới này

có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện.

Có thể là vì chột dạ, cả người

tôi trở nên vô cùng khẩn trương,

cảm nhận được khẩn trương của

tôi, Phó Thắng Nam rất chú ý.

Đọc full tại truyen.one