Chương 10: Lâm Ngọc Lan, cô đừng có quá đáng!

11h30" trưa

Thiên Thiên mặc trên mình chiếc tạp dề hình hello kitty ngộ nghĩnh, trông cực kì trẻ con. Cô xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm để ăn cho thỏa mãn cái dạ

dày nhỏ của mình. Chẳng mấy chốc, mùi hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa ra khắp không gian.

“Ọt.. ọt...”

Thấy cô quay lại nhìn mình, Bảo Khánh hơi xấu hổ, đỏ mặt ấp úng:

“Nữ nhân thối! Chị không thể làm nhanh hơn chút được à? Sao lề mề như rùa bò thế?”

Tôi đói sắp chết rồi đó!

Thiên Thiên bĩu môi khinh thường nhìn thằng bé. Hừ, oắt con! Đói thì kêu đói, thèm ăn thì kêu thèm ăn đi còn bày đặt này nọ. Chả nhẽ cho chết đói

luôn giờ!

“Này, nấu đồ ăn làm sao nhanh được? Thịt bò phải đun

nhỏ lửa, vặn gas to quá thì ngoài cháy trong sống đó! Chị cũng không

muốn cả ngày ngồi đánh cờ cùng wiliam Cường. Nếu em thấy chậm, ân. Vậy

thì ăn nhé! Tốt sao? Hay em tự nấu đi!

Để chị coi nhóc còn dám cãi không? Cãi liền cắt khẩu phần ăn.

Quả thật Bảo Khánh cứng họng luôn. Tự nấu? Đùa sao? Đàn ông mà vào bếp thì

còn ra cái thể thống gì nữa? Cậu cũng không có ngu ngốc mà để người ta

chê cười!

Thiên Thiên dọn đồ ăn ra bàn. Nhìn những món ăn này, cô thực sự, thực sự rất rất đói a. Cầm chén đũa lên, chuẩn bị chiến nào!

“Ring...ring...ring...”

Thiên Thiên cau mày, vỗ trán cái "bốp". Trời đánh tránh miếng ăn, không biết

ai lại gọi cô vào đúng lúc này chứ? Lại nhìn sang thằng nhóc Bảo Khánh

cười hồn nhiên không thể nào hồn nhiên hơn, cô nghiến răng chèo chẹo,

nhưng vẫn là bắt điện thoại. Cô hạ quyết tâm rồi, phải cắt khẩu phần ăn

của thằng bé!

“Alo, ai ở đầu dây? Hảo!”

“Là tôi”

Mắt Thiên Thiên bỗng chốc sáng rực như đá lưu ly. Là anh sao? Anh gọi điện

cho cô! Đến nằm mơ cô cũng không thể ngờ được chuyện này. Hôm nay chắc

có lẽ là ngày may mắn nhất trong cuộc đời cô quá!

Mà ở đầu dây

bên kia, Dương Thế Minh đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch nhìn ra khung

cảnh bên ngoài, tay không ngừng xoay xoay chiếc nhẫn cưới, môi mỏng khẽ

mấp máy, xung quanh căn phòng tỏa ra hàn khí dày đặc:

“Mang tập tài liệu trong phòng làm việc, còn có, mang bữa trưa cho tôi!”

______________

Thiên Thiên đứng trước cửa công ty không khỏi cảm thán. Thiên aaa, biết anh

không thiếu tiền rồi, nhưng là sẽ không giàu đến mức độ này chứ? Nhìn

tòa nhà cao chót vót như chạm tới tầng mây, thật hoa mắt chóng mặt. Cô

bước vào công ty. Ở đây... thực sự thực sự quá xa hoa đi. Anh cũng không cần phải phô trương như thế chứ? Thật tốn kém tiền bạc!

Đến quầy tiếp tân, Thiên Thiên lịch sự tính chào hỏi. Nhưng chưa kịp mở miệng

thì một giọng nói chua loét đã vang lên làm cô có chút buồn bực. Không

phải chứ? Thế nào mà gặp cô ta hết ở nhà rồi lại đến công ty là sao?

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Ai dô, coi ai tới này? Đây không

phải là Dương thiếu phu nhân của Dương tổng sao? Hôm nay rảnh rỗi thế

nào mà lại đến công ty tham quan thế này?”

Trong khi đó, tất cả

mọi người ở trong đại sảnh đã bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Dương phu nhân?

Còn không phải hữu danh vô thực đi! Ai chẳng biết vị Dương phu nhân này

không được yêu thương, ngược lại còn bị chà đạp. Nếu không có Lâm Ngọc

Lan nói trước về người phụ nữ này, còn không phải họ sẽ mất công tốn

nước bọt nịnh nọt cô ta một phen sao? Hừ, quên đi! Họ cũng không có rảnh rỗi như vậy! Họ không phải loại người thích sinh sự mà đi lo chuyện bao đồng. Bất quá, đứng đây coi kịch miễn phí, không tệ!

“Lâm tiểu thư, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Buổi trưa tốt lành!”

Nói rồi tính bước đi. Nhưng đâu có dễ như vậy. Lâm Ngọc Lan cô ta là người có thể đυ.ng vào sao? Thật là quá xem thường cô ta đi.

“Đứng lại! Cô đúng là trơ trẽn, mặt dày, thật không biết xấu hổ! Anh Minh đi

đâu cô cũng bám theo được là sao? Đúng là muỗi nhặng bám đuôi! Không

biết mẹ cô ăn ở thế nào mà lại sinh ra loại người như cô?”

Thiên

Thiên lúc này thực sự tức giận rồi. Nói cô, cô có thể chịu đựng được,

nhưng nói đến mẹ cô sao? Hảo! Vậy thì đừng trách cô tàn nhẫn!

“Lâm Ngọc Lan, cô đừng có quá đáng! Trơ trẽn? Mặt dày? Không biết xấu hổ?

Muỗi nhặng? Này vị tiểu thư, tôi nghĩ những cái mác đó dán lên người cô

mới thực sự là chính xác đấy! Tôi mặc dù không được coi trọng, nhưng

trên thực tế, tôi và anh ấy đã là vợ chồng hợp pháp. Còn cô? Cô là gì?

Chỉ là một tiểu tam mà thôi! Phá vỡ hạnh phúc của người khác, vui lắm

sao? Người diệt ta, ta diệt người. Đừng có tương kế tựu kế rồi người

thiệt cuối cùng vẫn là mình. Cô “minh tinh mới nổi”, tôi nói cho cô

biết, người cao tay nhưng còn có kẻ cao tay hơn người. Được Thế Minh bên cạnh, cô cũng đừng có sướиɠ quá hóa rồi. Cuộc đời đâu ai biết trước

được chữ ngờ. Đúng chứ? Lâm Ngọc Lan, cô đừng quá kiêu ngạo. Loại chó

bám đuôi chủ như cô, dù có bề ngoài hào quang chói lọi đến mấy thì cũng

không thể nào che giấu được hết bản chất dơ bẩn của chính mình đâu. Ân,

đã hiểu?”

Lâm Ngọc Lan cứng họng. Thiên Thiên nói đúng, cô là gì

chứ? Chỉ là một con hồ ly đi mồi chài đàn ông, nằn trên giường của họ

vặn vẹo để rồi một bước lên mây. Cô từ một người có địa vị thấp kém,

chẳng mấy chốc đã trở thành minh tinh màn ảnh, được nhiều người biết

đến. Cô không muốn mọi công sức của mình phải đổ sông đổ biển. Để có địa vị vững chãi trong thế giới showbiz này, cô đã phải đánh đổi cuộc đời

con gái của mình cho những đại gia đáng tuổi làm cha cô. Kinh tởm lắm!

Nhưng vì tiền tài địa vị, cô chấp nhận. Chỉ cần là người có tiền, cô sẽ

không từ bỏ bất kì thủ đoạn nào để cùng họ lên giường. Mà anh - Dương

Thế Minh chính là một con rùa vàng đắt giá! Tiểu tam thì đã sao? Có được kim chủ như anh mới thực sự là số tốt. Triệu Thiên Thiên, cô cứ đợi đó! Tôi sẽ từng bước, từng bước đạp đổ chức Dương thiếu phu nhân hữu danh

vô thực này của cô. Hãy nhớ lấy!

oa oa, T.T nãy ta đăng truyện bị mẹ tóm ~~~ T.T