Chương 2
Đường Cao Tông năm thứ hai - Trường An
Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm chạp tiến vào thành Trường An. Từ xưa đến nay,Trường An vốn nổi tiếng nhờ có nhiều đoạn đường lớn, dư sức chứa 4 chiếc xe cùng thong dong tứ hành.
Giờ ngọ sắp điểm, phố phường đông đúc tấp nập, tiếng nói tiếng cười ồn ào, nơi đây tập trung đủ loại người, phân biệt nhau từ ngoại hình đến thói quen giao tiếp. Những thứ ngôn ngữ kỳ lạ không ngừng vang lên từ hai bên đường khiến cho ai lần đầu đặt chân đến Trường An đều cảm thấy bản thân như được mở rộng tầm mắt.
Xe ngựa ì ạch dừng lại trước một gian tửu lâu, mã phu lưu loát nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới phía sau xốc lên tấm màn che, gã kính cẩn lên tiếng : “Tiểu thư, chúng ta đã đến nơi.”
Phía sau lớp màn là hai thiếu nữ duyên dáng ngồi dựa vào nhau. Thấy mã phu, nàng nha hoàn mặc bộ xiêm y vàng nhạt, trên đầu cột hai bím tóc nhỏ điềm tĩnh giơ tay, nhẹ nhàng lay lay chủ tử đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiểu thư, xuống xe thôi.”
Vừa mới chợp mắt được một lát, thiếu nữ trong xe chậm rãi mở ra đôi làn thu ba còn ẩn ẩn sương mù, che miệng thanh tú khẽ ngáp, con ngươi nhu nhu ánh lên vẻ mơ màng bất đắc dĩ, chớp mi mấy cái,“Ừm.” Tiếng nói mềm mại hơi chút khàn khàn, nom thập phần đáng yêu.
Nha hoàn mỉm cười, bước xuống trước rồi xoay người lại, đưa tay đỡ chủ tử xuống theo.
Mã phu đi theo gã sai vặt của tửu lâu, đem xe ngựa cùng đồ đạc dàn xếp ổn thỏa. Thiếu nữ cùng nha hoàn được tiểu nhị dẫn đến lầu hai của nhã tòa nghỉ ngơi
“Tiểu thư, uống chén trà nóng đi.” Nha hoàn kêu tiểu nhị bưng lên chung trà nóng.
Nhất cử nhất động của hai người đều khiến những người xung quanh chú ý, thời này Đại Đường phổ biến hình mẫu nữ tử mặc quần áo lộ hơn phân nửa, phô ra sắc thái tiên diễm, trâm cài đầu là dây hoa được kết vô cùng tinh xảo, cầu kỳ. Thế nhưng cô gái mới vừa xuất hiện kia lại ăn mặc bất đồng, tựa như nàng tú nữ mộc mạc khoác lên mình bộ xiêm y mang sắc ngà của nguyệt quang, mái tóc dài chấm lưng mềm mại như tơ lụa được gài lên cần thận, vài lọn phía phải đầu buông xõa dịu dàng, tùy ý gió thổi mà tha thướt bay bay.
Mẫu đơn diễm lệ tuy là đế hoa trong muôn hoa, nhưng mùi thơm ngát của Sồ cúc xem ra cũng không kém cạnh so với vị mẫu đơn mĩ mạo ấy. Ngọc nữ thoát tục với khí chất tựa hoa cúc khiến cho người ta nhịn không được đem ánh mắt ngưỡng vọng mà hướng về phía nàng.
Khuôn mặt giảo mĩ trắng noãn được khảm một đôi thủy mâu trong suốt, chiếc mũi khéo léo tinh tế, hé ra đôi môi hồng nộn, nàng nếu không phải là trang quốc sắc thiên hương thì cũng là bậc mỹ nhân khả ái xinh đẹp tuyệt trần.
“Tiểu thư, kinh thành lớn như vậy, chúng ta làm cách nào để tìm người đây?” Nha hoàn thở dài, không ngừng nhìn chủ từ nhà mình. Thân thể tiểu thư trước nay luôn yếu ớt, lão gia tử để tiểu thư đi ra ngoài tìm người, đây không phải là tra tấn tiểu thư sao?
Trầm Lâu Đậu khẽ thở dài, quay đầu nhìn cảnh phố phường phồn hoa, “Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh đi.” * Lần này ra ngoài tuy gánh trách nhiệm quan trọng là đi tìm bá mẫu, nhưng thẳm sâu trong thâm tâm hơn ai hết nàng hiểu được, gia gia đang thay nàng an bài đường lui.
* câu này được hiểu là : tất cả mọi việc hãy cứ phó mặc cho ông trời ^^!
Nha hoàn còn muốn nói gì đó, nhưng ngó thấy mã phu đang tiến vào, Trầm Lâu Đậu tinh ý lập tức hướng nàng khoát tay. Hậm hực liếc xéo người đang bước đến, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, tiểu nha hoàn thực không thoải mái mà di dời tầm mắt.
“A Phúc, mọi việc chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Hắn lộ ra nụ cười hiền hậu, gãi gãi đầu,“Tốt, thưa tiểu thư.”
Vừa đúng lúc tiểu nhị bưng thức ăn tới, Trầm Lâu Đậu liền hòa nhã kêu hắn ngồi xuống cùng ăn. Ba người im lặng dùng cơm, thỉnh thoảng nàng cùng nha hoàn trao đổi với nhau đôi lời .
Một tiểu mỹ nhân tú lệ như vậy nhất định sẽ thu hút mấy tên đăng đồ tử đến quấy rầy.
“Đã quấy rầy cô nương.” Một nam tử mặc hoàng sam không biết xuất hiện tự lúc nào.
Ngước mắt nhìn hắn, mày liễu thanh tú khẽ chau lại, sau ôn hòa giãn ra, Trâm Lâu Đậu uyển chuyển đáp, “Chào công tử.” Thanh âm vững vàng, kiên định, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân tuy có mỉm cười nhưng cũng chỉ là chiếu theo phép tắc mà nàng được giáo dưỡng.
“Tiểu sinh Hoàng Nghĩa, không biết cô nương từ nơi nào đến?” Nam tử mặc hoàng sam hỉ hả phô ra nụ cười mà hắn tự cho là rất tiêu sái.
Lướt nhìn qua, răng của hắn vàng như chanh, khuôn mặt nom giống các vị lão bá trong thành, thế mà dám tự xưng tiểu sinh? Nghĩ đến đây nàng không nhịn được liền nhoẻn cười e ấp .
Con người chốn kinh thành thực kỳ quái! Rõ ràng lão đến độ có thể làm cha của nàng, vậy còn mặt dày tự nhận mình là "tiểu sinh" , thật lạ a!
Thấy giai nhân nở nụ cười, họ Hoàng ngây ngẩn choáng váng. Nhìn lúm đồng tiền nơi nàng ôn nhu động lòng người, nước miếng của hắn trông như sắp nhỏ ra đến nơi, hận không thể tiến đến đoạt lấy nụ cười khả ái trên khuôn miệng nhỏ nhắn, xinh xắn ấy.
“Hoàng công tử, chúng ta vốn không quen biết, chuyện của chúng ta tựa hồ đâu có liên quan gì đến ngài ?” Trừng mắt nhìn cái miệng toàn nước miếng của gã đăng đồ tử, tâm trí nha hoàn thập phần phòng bị.
Chớp mắt sửng sốt, Hoàng công tử hạ khóe mi run rẩy, tiếp tục cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại nói như vậy? Gặp nhau tất nhiên là hữu duyên a, hôm nay có thể gặp gỡ, không biết Hoàng mỗ đã tu được phúc khí mấy đời rồi?”
Khóe miệng nha hoàn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt . Cố tình dùng thanh âm khiến cho toàn bộ lầu hai có thể nghe thấy, nàng oang oang đáp lại :“Đúng vậy, lão bá đi thu rác vừa rồi cùng ngươi cũng coi như hữu duyên a.” Cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga? Phi! Sao không soi gương xem bộ dạng của mình trông như thế nào? Đã sắp thành lão nhân gia thì chớ, lại còn cộng thêm vào đó dáng vẻ lưu manh, ai nhìn cũng thấy cực kỳ chán ghét !
Lầu hai của nhã tòa lập tức xôn xao, vài đạo tiếng cười đi kèm với những âm thanh nhạo báng không hề khách khí truyền tới.
Bị châm chọc như vậy, họ Hoàng đương nhiên thấy khó chịu, sắc mặt trầm xuống,“Ngươi nói cái gì? Tiện nha đầu! Ta cùng chủ tử của ngươi nói chuyện, tiện tì nhà ngươi có quyền gì mà xen mồm vào?”
Nha hoàn tức nổ mắt, đập bàn đứng lên, định bụng nói với hắn vài câu khó nghe khiến hắn mất mặt. Nhưng chỉ mới hé miệng, một thanh âm du dương êm ái đã khe khẽ vang lên.
“Hoàng công tử, thỉnh tha thứ Tiểu Lục vô lễ.” Trầm Lâu Đậu cất tiếng trước, đồng thời liếc nha hoàn một cái, không cho nàng lại lắm chuyện.
Nàng thầm nghĩ, vừa vào thành không nên khiến người khác quá chú ý, lại càng không mong mới ngày đầu tiên đặt chân đến đây đã được hãnh diện thẳng tiến nha môn, cùng bộ khoái uống trà nói chuyện phiếm.
“Không quan trọng, không quan trọng.” Liếʍ liếʍ môi, Hoàng công tử nhìn tiểu mỹ nhân, thật sự là càng nhìn càng có hương vị!
“Hoàng công tử, chúng ta còn phải dùng cơm. Thân thể ta vốn không tốt, ăn cơm không tiện tiếp chuyện ngài.” Trầm Lâu Đậu rũ mắt xuống, thực khách khí ám chỉ với hắn.
"Không cần bận tâm! Ta cùng các ngươi ăn. Thích ăn cái gì cứ gọi tận lực, tất cả đều tính cho ta là được rồi!” Hoàng công tử hào phóng vỗ vỗ ngực, một chút cũng không nghe ra ý tứ người ta đang muốn đuổi hắn.
Tự nói xong mục đích của bản thân, hắn không ngại ngùng hướng về phía A Phúc đặt mông ngồi xuống, thuận tiện còn muốn sờ bàn tay phấn nộn của tiểu mỹ nữ. Quái lạ, tại sao cư nhiên lại thấy trên tay có cảm giác đau đớn?