Ngồi thẫn thờ trong lớp học, Quan Nghênh Thu đang suy nghĩ về chuyện xảy ra từ ba tháng trước.
Người cha khoa học gia của cô trước khi qua đời, để lại một phát minh, là máy thời gian không hoàn chỉnh. Vì sao nói phát minh này không hoàn chỉnh chứ? Bởi vì nó chỉ có thể hút về một vài thứ kì quái ở thời cổ đại, biến nhà cô trở thành viện bảo tàng cổ vật. Nếu mấy món đồ kia đáng giá đã đành, đằng này, nếu xem xét kỹ thì toàn là đồ gốm, bình hoa...
Vì thế, chị lớn của cô Quan Nghênh Xuân cùng chị thứ Quan Nghênh Hạ quyết định niêm phong máy thời gian.
Cho đến một ngày nào đó, để tưởng niệm cha. cô, mẹ cô đem máy thời gian kia khai phong, lại hút về ba Vương gia cổ đại!
Nghe bọn họ nói, bọn họ là ba nhi tử Đường triều Lý Thế Dân, vốn dĩ Đại vương gia còn có thể sẽ trở thành hoàng đế kế nhiệm, nhưng bởi vì mẹ động vào máy thời gian, làm cho bọn họ ở triều đại lịch sử biến mất không chút dấu tích.
Để bồi thường cho tội lớn mà mẹ đã gây ra, chị em cô đành phải thu dưỡng ba vị Vương gia kia, về phần ba chị em đành phải biến thành người giúp việc ngày ngày hầu hạ bọn họ.
Chị hai hầu hạ Đại vương gia Lý Lan Tĩnh, sau Đại vương gia yêu chị, một tuần trước hai người đã có một hôn lễ ngọt ngào.
Cô rất bội phục anh rể lớn, anh ấy thật lợi hại. Tuy là cổ nhân, nhưng đến hiện đại vẫn có thể sãi cánh tung bay trên bầu trời rộng lớn, trở thành tổng giám đốc kênh mua sắm trên TV. Nghe nói chị Nghênh Hạ giúp anh ấy tiếp cận lĩnh vực này, sau chị được anh rể lớn mời về làm giám đốc sáng tạo, so với tiền lương lúc chị làm quản lý trước kia còn muốn cao hơn.
Tam vương gia Lý Lan Ngọc hiện tại đã trở thành người mẫu nổi danh. Vì lười đi lại, anh ta đã thành lập công ty quay quảng cáo tại chỗ. Tuy vậy, vẫn có nhiều công ty tầm cỡ quốc tế đem tiền đến để van cầu anh ta chụp ảnh cho họ.
Nếu cô có năng lực này thì thật tốt, nhất định cái gì cũng đều đáp ứng.
Về phần Nhị vương gia Lý Lan Khang kia...
Reng... Reng... Reng... Tiếng chuông tan học vang lên.
Ngừng suy nghĩ miên man, Nghênh Thu liền vội vàng thu thập mọi thứ vào túi sách, vui vẻ tan học về nhà.
Tại học viện Nam Thánh, hầu hết học sinh quý tộc đều có xe hơi cao cấp đưa đón tận nơi, nhưng lúc này đây lại có một nữ sinh dáng người nhỏ bé thon thả đi thật chậm rãi thong dong.
Có vài nữ sinh muốn đi ca hát, túa ra cổng trường, phát hiện nữ sinh đó đi một mình phía trước. Nhận được ám hiệu của một vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp, đám nữ sinh như ong vỡ tổ vây quanh bóng dáng nhỏ bé kia.
"Này! Quan Nghênh Thu"
Cô gái bị gọi lại liền dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước lên, quay mắt về phía bạn học cùng lớp đang gọi cô.
Bộ đồng phục thủy thủ màu trắng càng làm tôn thêm dáng vẻ ngây thơ của người khoác nó lên, mái tóc đen dài mượt mà được tết thành đuôi sam ngự trị trên đôi bờ vai mảnh khảnh, một đôi mắt to biết nói tựa như sao lấp lánh khiến người yêu mến.
"Bạn học Lam." Nghênh Thu mở miệng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, đơn thuần thiện lương, không hề yếu ớt khi đυ.ng phải thiên kim tiểu thư, đứng trước bạn học Lam kia, lại càng không giống đám bạn học vây xung quanh.
Ba của bạn học Lam là hiệu trưởng của một trường đại học, cho nên cô nàng ở Nam Thánh rất được hoan nghênh. Hầu hết giáo viên trong trường đều sợ đắc tội cô ta, phạm đến cô ta chẳng khác nào gián tiếp phạm đến vị hiệu trưởng kia, đừng có mà tơ tưởng sẽ được ngồi trên cái ghế cao chức vị, tuyệt đối không có cơ hội về sau.
Vì thế cô nàng trong trường học tự nhiên có được năng lực hô phong hoán vũ, hơn nữa rất xinh đẹp lại ra tay hào phóng, được mọi người trong học viện gọi là Lam công chúa.
"Chúng tôi sắp đi karaoke, cậu muốn tham gia không?" Một người bạn học vây quanh cô mở miệng hỏi.
"Karaoke?" Nghênh Thu dĩ nhiên rất muốn đi, nhưng nghĩ đến túi tiền của mình chỉ còn lại có một trăm đồng, mà bọn họ đi KTV thì sẽ đến những nơi vô cùng đắt, "Tôi không đi được."
"Vì sao không đi được? Cậu về nhà cũng chỉ ngoan ngoãn làm bài tập, không thì xem tivi và dọn dẹp nhà cửa. Chuyện nhàm chán thế này chúng tôi sẽ không bao giờ làm, đi KTV với chúng tôi, còn có thể xúc tiến tình cảm bạn bè."
"Tôi... Lần sau đi..." Nói xong, Nghênh Thu nhanh chóng lướt qua đám nữ sinh đó, nào đâu biết rằng cái bọn này căn bản chỉ là muốn dạy cho cô 1 bài học, đương nhiên sẽ không để cho cô đi dễ dàng như thế.
"Chính miệng tôi mời, cậu không thấy nể mặt mũi sao?" Một âm điệu tao nhã với gọi Nghênh Thu, sau đó đã đứng ở trước mặt cô.
Nhìn thấy “Lam công chúa” vừa xinh đẹp lại hào phóng, Nghênh Thu có một loại cảm giác thấp hèn của tiểu nô tỳ khi đối diện là một thiên kim tiểu thư. Cô nghĩ rằng, cô gái trước mắt toát ra khí chất con nhà trâm anh thế gia, khí chất trời sinh, chỉ sợ cô muốn học cũng khó bắt chước được.
Nhưng mẹ nói cô cũng có khí chất đáng yêu thuộc về riêng mình, không nên tự ti, cho nên cô luôn cố gắng tạo dựng phong cách cho riêng mình.
Nhưng... Đối đầu với nữ sinh họ Lam kia, thật đúng là cô phải có thừa dũng khí và tự tin! Nghênh Thu bất đắc dĩ thở dài.
Chị ba đã từng nói..., nhất định có thể đem tình cảnh trước mắt giải quyết một cách dễ dàng.
"Tôi cũng muốn đi, nhưng..." Cũng không thể nói mình không có tiền?Trong học viện này, thứ gì cũng đều có thể lấy ra so sánh, mà nghiêm trọng nhất là đem tiền ra phân cao thấp, bình thường cô cũng đã bị người ta phân đến tầng lớp nghèo kiết xác rồi. Hiện tại nếu dại miệng nói ra, chỉ sợ ngày sau của cô ở trường học sẽ thật ảm đạm nha.
Sẽ bị bọn họ cười đến sức đầu mẻ trán mất.
"Chẳng lẽ cậu không có tiền?" Bạn học Lam nói trúng tim đen của cô.
Những bạn học khác đồng loạt trợn to mắt nhìn Nghênh Thu, như thể cô là quái vật.
Gặp quỷ a!
Thấy mọi người kinh ngạc tập trung nhìn vào mình, Nghênh Thu có cảm giác xấu hổ vô cùng.
"Tôi... Không phải thế!" Cô chột dạ, sĩ diện phản bác lại, khuôn mặt ửng hồng mỗi lúc một đậm dần.
"Nếu cậu không có tiền cứ nói thẳng! Ừm... Cậu còn kiêu ngạo, thoạt nhìn thì ôn nhu tĩnh lặng lại nhu thuận. Nếu đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ có cuộc sống thoải mái, không cần lo lắng về tiền, tôi sẽ giúp cậu."
Những lời này được nói ra từ miệng Lam công chúa, các nữ sinh phía sau âm thầm trộm hít thở.Các cô đi theo Lam công chúa đã lâu như vậy, còn chưa thấy cô ta hào phóng với bất cứ ai nha!
"Lam công chúa đối tốt với cậu như vậy, cậu còn không mau cảm ơn." Vẫn đi theo bên cạnh Lam công chúa nên cái bọn loắt choắt cùng lớp chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này ra lệnh cho Nghênh Thu.
Nghênh Thu nhỏ giọng nói: "Cám ơn bạn học Lam, tôi e rằng tôi không được..."
Làm sao bây giờ? Ai tới cứu cô? Trường hợp này nếu xử lý không khéo, cuộc sống sau này của cô ở Nam Thánh và sự giả mạo của cô trong khoảng thời gian qua cũng không cần nữa, trực tiếp chuyển trường có vẻ tốt hơn.
Trời cao dường như nghe được tiếng gào thét nhỏ bé hèn mọn của cô Đột nhiên, một thân hình cao lớn xuất hiện từ từ bao phủ cô, thoáng cái liền ngăn cản bầu trời bao la trên đỉnh đầu Nghênh Thu, làm cho cô và người phía sau hợp lại làm một.
"Tan học còn không mau về nhà? Em có biết tôi ghét nhất là chờ đợi không?." Ngữ khí lạnh như băng hàm chứa sự không kiên nhẫn.
Người vừa lên tiếng làm cho đám nữ sinh xung quanh miệng há thật to, dưới đáy mắt xuất hiện vẻ ngây dại, ngay cả Lam công chúa ánh mắt cũng trợn tròn, bị người đàn ông cao lớn đẹp trai này hấp dẫn thật sâu.
Cô gặp qua không ít đàn ông, ngay lập tức đánh giá người trước mặt cực khí phái, cực tuấn mỹ. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng có thần, đôi con ngươi không giận mà uy, mang vẻ anh tuấn cùng uy phong, như thể khí chất quý tộc tự nhiên mà có, phát sinh từ nội tại mà ra. Hơn nữa ngũ quan hoàn mỹ tương xứng với vóc dáng cao ráo cùng phong nhã, khí thế hơn người, người đàn ông này có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.