- Rồi, ăn cơm đi.
Bố mẹ và Thủy Dao lập tức hướng sự chú ý lên bàn thức ăn trước mặt. Thủy Doanh khẽ thở dài. Cô hướng đôi mắt âu lo về phía cô em gái đang vì đống đồ ăn mà la hét ỏm tỏi. A~ Cô hy vọng mọi chuyện thực sự chỉ đơn giản như lời em cô đã nói.
---0---
Thủy Dao bắt đầu tàng trữ lương thực trong nhà. Do không dám đυ.ng đến tiền chồng cho, cho nên chỗ tiền cô có trước khi kết hôn đang cạn dần. Chưa đầy một tháng, cô nhận ra một sự thật phũ phàng, đồ ăn vặt cô có thể mua càng lúc càng ít, lương thực dự trữ của đang cô có nguy cơ cạn kiệt.
Mỗi ngày ở nhà, ăn đồ ăn được “tàng trữ”, hết xem tivi rồi lại chơi điện tử, cuộc sống thật vô vị. Trong một bữa ăn tối, cô thương lượng với chồng, cô muốn đi làm.
Trước khi kết hôn, cô nói gì chồng cô cũng OK. Thế cho nên lúc Kê Hướng Hoe đập tan đề nghị đó, cô thực sự bất ngờ.
- Không cho ra ngoài đi làm.
Kê Hướng Hòe lạnh lùng nói. Vợ anh là thiên kim nhà giàu, bằng cấp cao, nhưng lại không có kinh nghiệm làm việc, cô trông còn rất yếu đuối nữa, có thể làm nổi việc gì cơ chứ? Huống hồ, anh không muốn vợ anh phải làm việc vất vả ở bên ngoài. Công việc duy nhất anh muốn vợ anh làm đó là cùng anh tham dự mấy buổi tiệc lớn nhỏ thôi.
- Vì sao?
Cố gắng nén lại ý muốn chất vấn của mình, Thủy Dao dùng ngữ điệu yếu đuối hỏi lại.
- Em chưa có kinh nghiệm, ra ngoài làm việc sẽ rất nguy hiểm, nếu không may bị người ta lừa thì tính sao?
- Không sao, em sẽ cẩn thận. Với lại em cũng có kinh nghiệm thực tập lúc đi học mà.
Thủy Dao cố thuyết phục chồng.
Lần đầu tiên thấy vợ không nghe lời, Kê Hướng Hòe không kiên nhẫn buông đũa, nhìn thẳng vào mắt Thủy Dao, từ tốn lặp lại quyết định của anh.
- Anh đã nói, không cho em đi ra ngoài đi làm, thế đó.
Bản án đã tuyên, “bị can” không có quyền “kháng án”.
Nắm tay thành đấm, Thủy Dao vẫn còn muốn ý kiến ý cò nữa, nhưng nhìn vẻ kiên quyết trên mặt chồng, cô đành ủ rủ cúi đầu, có nói gì thêm cũng vô ích.
Nếu là bình thường, Thủy Dao đã hất bàn đập bát, không để “ý kiến” gì đó kìm hãm cô. Nhưng mà… lúc này cô không làm thế được. Cô đang là một người vợ cao thượng, hiểu lí lẽ, chồng nói đi đằng đông, cô sẽ không dám đi đằng tây. Cô nghiến răng nghiến lợi, nhịn.
Chỉ là, sự nhẫn nhịn chịu đựng đó của Thủy Dao vẫn không thể kéo dài thời gian yêu thương ngọt ngào của hai vợ chồng.
Thủy Dao phải chịu đựng cơn đói trong thời gian dài do lương thực dự trữ trong nhà sắp cạn queo. Nhiều lần, tính cách táo bạo của cô suýt tí nữa thì bộc phát ra trước mặt chồng. Không hiểu dạo này chồng cô bận cái gì mà luôn tỏ ra vội vã. Trước lúc lấy nhau, cô và Hướng Hòe luôn bên nhau. Sau này, anh tỏ ra rất bình thường mỗi khi về trễ. Hai ba ngày hai vợ chồng cô không thấy mặt nhau cũng là điều bình thường.
Lấy nhau được hai tháng, sau một lần tham dự tiệc với chồng trở về, Thủy Dao mỏi mệt ngồi ở mép giường, đôi mắt to linh hoạt đã mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có. “Không được rồi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi!” Cơn đói đang tàn phá dần sức sống trong cô. Chuyện trò với mấy bà phu nhân thì cô không có hứng thú, cho nên, cô đều tự nhốt mình ngơ ngẩn trong nhà, đợi chồng đi làm về, hoặc là độc chiếm cái giường đến ngày hôm sau.
Đợi thật lâu cuối cùng chồng cũng về, nhưng cuộc sống của hai người không thắm thiết như trước khi cưới. Ngoài chuyện sinh hoạt vợ chồng, chỉ còn lại công việc và những cuộc tiếp điện thoại. Những lúc cơ thể hai người trần trụi tiếp xúc với nhau, cô cũng phải đè nén sự nhiệt tình của mình, bởi cô chưa từng quên, cô đang phải sắm vai một quý cô – giờ là quý phu nhân.
Dạo này, Thủy Dao phát hiện ra, hai vợ chồng cô bắt đầu có khoảng cách. Cô thấy sợ hãi hơn, không biết phải làm sao. Chỉ mới sau hai tháng lấy nhau, cô đã bắt đầu thấy mỏi mệt, muốn sống hơn mười năm với Hướng Hòe, không biết có khả năng không nữa. Chỉ mới nghĩ đến điều này, toàn thân cô đã thấy ớn lạnh.
Cuộc đối thoại trong thời gian cô về nhà mẹ để lại hiện lên trong đầu.
──
- Thủy Dao, em đã bàn với Hướng Hòe là sẽ sinh mấy đứa con chưa?
Con á? Thủy Dao ngơ ngẩn:
- Không, bọn em chưa có bàn.
- Hai đứa tuy vẫn còn trẻ, nhưng cũng nên sớm sinh con, như thế thì tình cảm của em và Hướng Hòe mới vững bền. Hai đứa quen nhau chưa bao lâu đã kết hôn, chị lúc nào cũng lo…
- Chị à, đừng có lo. Em với anh ấy… tốt lắm!
Không hiểu sao, khi nói những điều này, Thủy Dao cảm thấy chột dạ, không còn sự khẳng định như trước khi lấy nhau nữa.
- Sao cũng được, tốt nhất em nên cùng nó bàn chuyện này luôn đi, biết không hả?
…
Tiếng đóng cửa phòng kéo Thủy Dao trở về thực tại. Cô lấy lại tinh thần, nhìn Kê Hướng Hòe mệt mỏi đi tới, lặng im cởi bỏ trang phục dự tiệc tối ra.
- Hướng Hòe… Cái lần em về thăm nhà, có bàn với chị em về chuyện sinh em bé, chúng ta… Dự định khi nào thì sinh em bé?
Cô tìm từ ngữ để nói.
Em bé? Nghe thấy mấy từ này, Hướng Hòe cảm thấy phiền phức. Anh nhăn mày lại, phán:
- Bây giờ hãy còn sớm.
Trẻ con – chỉ biết khóc ầm ĩ, còn làm phòng bị sáo trộn, bẩn thỉu, gây ra một đống phiền phức. Trẻ con – là một thứ yếu ớt, không tự gánh vác nổi chính sinh mệnh của nó. Khi lấy nhau, Hướng Hòe dự tính trong năm năm đầu sẽ không phải nhìn thấy thứ “trẻ con” đó.
Thủy Dao nghĩ chuyện chưa có con chính là điều khiến hai vợ chồng cô trở nên như bây giờ. Cô bướng bỉnh nói:
- Em không nghĩ là sớm quá, em muốn sinh một đứa.
Đang lúc mệt, nghe thấy vợ nói thế, Hướng Hòe mất kiên nhẫn, dùng khẩu khí lạnh lùng nói với vợ:
- Anh đã nói không muốn có con. Không phải chỉ là lúc nay không muốn, mà trong năm năm tới cũng không muốn.
Trước đây giọng anh chỉ cần lộ ra chút không vừa ý là vợ anh sẽ im lặng ngay, anh cho là lần này cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng anh đã sai, Thủy Dao vẫn bám sát đề tài không rời.
- Tại sao? Có con không tốt sao? Em muốn một đứa!
- Không tại sao cả! Hơn nữa, chúng ta chỉ vừa mới kết hôn, anh còn chưa nghĩ đến muốn hay không muốn có con nữa. Vả lại, em hiện tại có khả năng chăm sóc cho con cái sao? Lúc con khóc em có biết phải xử lí như thế nào không?
- Em… sẽ làm được.
Thủy Dao bướng bỉnh. Coi đây là một canh bạc.
Phải tranh cãi với vợ, Hướng Hòe giận dữ hơn:
- Thủy Dao, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sự hiểu biết, không bao giờ ầm ĩ vì mấy chuyện nhỏ nhặt của em chạy đi đâu mất rồi hả? Hôm nay, anh đã đủ mệt lắm rồi, em có thể đừng cố tình gây sự nữa có được hay không?
- Em cố tình gây sự?
Chút lí trí cuối cùng của Thủy Dao cuối cùng cũng tan mất, cô bùng nổ, giọng cao chói tai:
- Em cố tình gây sự ở đâu? Em chỉ muốn bàn bạc với anh, vậy cũng được coi là cố tình gây sự đấy hả?
- Phản ứng lúc này của em không phải là cố tình gây sự thì là gì?
Kê Hướng Hòe tháo caravat, cởϊ áσ sơ mi, lạnh lùng nhìn cô.
- Em không cố tình gây sự.
Thủy Dao gằn từng tiếng một, trừng mắt nhìn lại.
- Nếu em cố tình gây sự thì lần anh không đồng ý để em đi làm, em đã mặc kệ mà cứ đi rồi.
Hướng Hòe trầm giọng hỏi lại:
- Em nói thế là có ý gì?
- Ý em là, lúc nào cũng phải làm “hàng trưng bày” tham dự những bữa tiệc nhàm chán, thì thà em đi làm còn hơn. Nếu em thực sự cố tình gây sự thì lần trước em sẽ không nhẫn nhịn mà sẽ đi kiếm việc làm.
Những dồn nén chất chứa từ lâu cuối cùng cùng thoát ra từ miệng Thủy Dao trong vô thức. Đến lúc nói xong, cô chỉ còn biết chớp mắt, thế là toi rồi.