“Ok...... bà chủ, bọn họ nói là mở tiệc chúc mừng, hỏi mình có cung cấp bia hay rượu không?”
Đan Thủy Dao nghĩ đến rượu vang đỏ của Pháp cô đem về từ tuần trước, đó là rượu tốt nhất năm nay! “Có, lát nữa chị sẽ lên danh sách cùng thực đơn rồi gửi cho họ.”
Tiểu Lam mỉm cười gác điện thoại, vỗ vỗ vào danh sách vừa viết trên tay, “Bà chủ, bọn họ rất hào phóng. Họ nói cứ theo như chúng ta sắp xếp, tiền không thành vấn đề.”
“Tốt lắm.” Vỗ tay, Đan Thủy Dao cất giọng thông báo: “Buổi tối quán ăn chúng ta có tiệc lớn, mọi người cố gắng thêm chút nữa nhé! Tiểu Uông, lát nữa cùng chị xuống hầm rượu chuyển rượu ra!”
“Chị, không thành vấn đề!” Tiểu Uông rất có tinh thần đáp ứng.
Đan Thủy Dao mỉm cười nhẹ. Hôm nay sẽ là một ngày may mắn đây.
Cả buổi tối, Đan Thủy Dao bận rộn ở trong phòng bếp hỗ trợ.
Cho đến khi không còn quá nhiều việc, cô mới đi ra ngoài sảnh tiếp khách. Vừa nhìn thấy đoàn khách, gương mặt cô cứng lại, cô thầm ước gì mình chưa từng bước chân ra đây.
Đêm nay, bao toàn bộ nhà hàng chính là công ty chồng cũ của cô.
Trong công ty có không ít người nhận ra cô là vợ cũ của giám đốc, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Đan Thủy Dao nhìn qua một vòng sau đó nhẹ nhàng thở ra, bởi vì ở trong đám người không nhìn thấy Kê Hướng Hòe.
Nhưng, cô yên tâm quá sớm.
Sau khi đám người tản ra, cô nhìn thấy một người say đến nỗi không biết gì nằm ghé vào trên bàn, rõ ràng cô đã cầu nguyện sẽ không gặp lại anh ta.
Sắc mặt cô chuyển sang trắng bệch, đang suy nghĩ có nên quay lại phòng bếp hay không, nhưng rất tiếc đã không còn kịp nữa.
“A...... xin chào phu nhân giám đốc!” Vài người đã uống đến lảo đảo, không còn phân biệt rõ ràng, ngây ngô cười lên tiếng chào hỏi, lập tức bị đồng nghiệp bên cạnh trừng mắt ngăn lại.
Thật là! Giám đốc và cô ấy đã ly hôn, đừng có gọi bậy, gọi như thế không phải là làm cho người ta càng thêm xấu hổ sao?
“Đừng gọi bậy!” Trong đám người có người nhỏ giọng nói.
“Đúng mà! Cô ấy vốn là phu nhân của giám đốc nha!” Không chịu bị người ta trừng mắt cảnh cáo, anh chàng say rượu kia chỉ vào Đan Thủy Dao, không biết sống chết lớn tiếng nói.
Đan Thủy Dao cảm thấy trên mặt đầy hắc tuyến.
Thư ký mở miệng chào hỏi: “Uhm......Xin chào Đan tiểu thư, cô đến nơi này dùng cơm sao?” Nói xong, anh ta thật chỉ muốn tự cắn lưỡi, bọn họ đã bao toàn bộ nhà hàng này, làm sao còn có thể có người khác đến ăn cơm?
Đan Thủy Dao gượng cười, có chút mất tự nhiên trả lời: “Không phải...... Đây là quán ăn do tôi mở.”
“À.”
Không gian lại trầm mặc, thư ký vội vàng dùng ánh mắt nhắc vài đồng nghiệp không uống rượu nữa, đem cái tên uống say không còn biết gì kéo sang một bên.
“À...... Cái kia...... Tôi nghĩ tiệc chúc mừng của công ty chúng tôi hôm nay kết thúc tại đây. Đan tiểu thư, đồ ăn ở quán ăn của tiểu thư thật sự rất ngon, rảnh rỗi chúng tôi sẽ quay lại đây ăn nữa.” Nói những lời khách sáo xong, thư ký đem hóa đơn nhét vào tay giám đốc của mình, rồi vội vàng lôi kéo một đám người nhanh chóng rút lui.
“A, đợi chút!” Đan Thủy Dao gọi thư ký lại, chỉ vào người uống quá chén, đang nằm ghé vào trên bàn nói: “Các anh quên một người.”
Thư ký vỗ cái trán, thiếu chút quên giám đốc nhà mình, nhưng giám đốc lại uống say như thế này thật sự là phiền toái.“Chúng tôi đều phân chia đủ xe rồi, mà lúc tới đây, giám đốc cũng một mình lái xe đến, cho nên thực sự chúng tôi không có cách nào để phân công người đưa giám đốc về, cho nên......”
Đan Thủy Dao thấy ánh mắt thư ký kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy không ổn: “Đợi chút, không phải là......” Suy nghĩ hiện tại của anh ta là không phải như cô đang nghĩ chứ?!
“Cho nên muốn xin Đan tiểu cho giám đốc chúng tôi ngủ lại một đêm, dù sao tiểu thư và giám đốc cũng xem như là quen biết......” Tuy rằng đã ly hôn, nhưng dù sao cũng từng là quan hệ vợ chồng, nói như thế nào đi nữa thì so với việc trên đường tùy tiện đón một chiếc taxi vẫn tốt hơn nhiều.
“Tôi không thể.” Cô vội vã cự tuyệt.
“Đan tiểu thư, tiểu thư sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ, chẳng nhẽ lại để mặc giám đốc của chúng tôi ở trên đường sao?”
Cô...... không thể làm như vậy, nhưng mà......
“Các anh có thể đưa một vài đồng nghiệp về trước, sau đó quay lại đón anh ta, hoặc là đưa đến khách sạn cũng được......” Đan Thủy Dao không bỏ cuộc, cố động não, giúp họ tìm vài ý tưởng.
“Đan tiểu thư cũng không phải không biết, đường về nhà của giám đốc cùng mọi người ngược hướng nhau, làm như tiểu thư nói là không thể.” Thư ký dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
“Chuyện này......”
Đan Thủy Dao còn đang suy nghĩ biện pháp khác, thư ký lại xem như cô đáp ứng rồi, vội vàng chạy trốn, làm cho cô chỉ có thể đứng tại chỗ ai oán.
“Chị Thủy Dao, bọn họ thực sự cứ như vậy, đem giám đốc bỏ lại đây sao?” Tiểu Lam cảm thông, nhìn người bị say không còn biết gì, lại còn bị nhân viên của mình ném lại trong quán.
“Ừ.” Thuận miệng đáp ứng, Đan Thủy Dao không nói nhiều liếc anh ta một cái.
“Chẳng lẽ cứ để anh ta ở trong tiệm, nằm ngủ như vậy đến ngày mai sao? Nhìn dáng ngủ của anh ta, chắc là sẽ không thoải mái...” Tiểu Lam than thở. “Nhưng mà nếu không cho anh ta ngủ ở đây, mọi người đều là đi xe máy, cũng không có cách nào đưa anh ta đi chỗ khác được.”
Đan Thủy Dao đành cắn răng lên tiếng. “Được rồi! Tiểu Lam, chị rất hiểu ý đồ của cậu, chị có lái xe, chị sẽ xử trí vị tiên sinh đáng thương này, OK?”
“OK!” Tiểu Lam cười cười híp mắt, vui vẻ rời khỏi quầy, chuẩn bị dọn dẹp.
Đan Thủy Dao quay đầu nhìn Kê Hướng Hòe, bất đắc dĩ thở dài.
Quên đi, cho anh ta ở tạm một đem vậy! Dù sao anh ta đã bị nhân viên vứt bỏ, hơn nữa vẫn nợ mình tiền cơm tối nay.
Chỉ có đêm nay thôi, qua đêm nay, cô tuyệt đối sẽ không cùng anh ta có bất kì quan hệ gì nữa.
[AP1] Câu này có nghĩa là nữ làm việc như nam còn nam làm việc như con vật. Đại loại là làm việc phải hơn bình thường, khong quản mệt mỏi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Kê Hướng Hòe mở mắt ra, phát giác chính mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, mà bên giường có một cô gái đang ngồi đưa lưng về phía mình, đang cùng giày da của mình chiến đấu hăng hái.
“Chết tiệt! Đôi giày này sao lại khó cởi đến như vậy chứ!” Cô gái cứ nhắc đi nhắc lại như thế.
Cô có một mái tóc dài, bóng lưng làm cho anh cảm thấy quen thuộc, anh lắc đầu cười khổ, bởi vì anh lại bắt đầu cảm thấy đối phương rất giống với vợ trước của mình.
Nhưng đây là việc không có khả năng xảy ra.
Rốt cục, cô gái cũng chiến đấu thành công với đôi giày của anh, thùng thùng hai tiếng, đại biểu cho đôi giày đặc chế Italy của anh được xem như rác tùy ý quăng loạn, sau đó cô gái xoay người, đầu tiên là đôi mắt to tròn, rồi đến chóp mũi xinh đẹp, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng khéo léo ── một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.
Thủy Dao? Anh hiện tại là đang nằm mơ sao?! Kê Hướng Hòe nhắm mắt lại, suy nghĩ như thế.
Đan Thủy Dao không biết chồng cũ của mình đã sớm tỉnh lại, sau khi cởi giày của anh xong, cô tiếp tục cùng caravat của anh chiến đấu.
“Thật là, rốt cuộc là ai quy định ra ngoài nhất định phải đeo caravat, một cái vải dệt thắt phức tạp như vậy làm cái gì, bộ không có ai nghĩ tới khả năng nó sẽ làm người ta nghẹt thở chết sao?” Vừa cởi caravat trên cổ anh ra, cô vừa không nhịn được bắt đầu nói lảm nhảm.
Không hề báo động trước, tay cô bị một đôi bàn tay to ấm áp gắt gao nắm giữ, cô giật nảy mình, vội vàng muốn rút tay về, nhưng là người nào đó không có ý định để cho cô như ý nguyện, cô càng giãy dụa, thì sự kiềm chế của anh lại càng chặt.
Kê Hướng Hòe lại lần nữa mở mắt ra, nhìn người trước mắt, lại càng thêm xác định chính mình là đang mơ.