Editor Bồ Đào
Liễu Tô Nguyên vừa bưng khay vào sảnh lớn, ánh mắt mọi người liền không tự chủ mà tụ lại một chỗ , một đám khẩn trương nhìn chằm chằm mâm, bộ dáng kia, phảng phất như bị bỏ đói mấy ngàn năm.
Có người mặc dù tự giữ ưu nhã kín đáo, giờ phút này, cũng khó tránh khỏi đôi mắt tỏa sáng, lộ ra vài phần nóng bỏng.
Ở đây, người duy nhất có thể giữ bình tĩnh thái độ điềm nhiên, chỉ có thể là người ngồi bàn đầu tiên, anh nhìn thái độ của mọi người, hơi hơi nhướng mày, cảm thấy phản ứng này không phải quá khoa trương đi, bất quá chỉ là vài món ăn sáng, mà cũng khiến cho bọn họ thất thố như vậy được à? Kia nếu là may mắn được đi Đông Phương thực phủ, nếm đến đồ ăn người Đông Phương gia làm, chẳng phải là sẽ kích động ngất xỉu sao?
Khi Liễu Tô Nguyên đặt bốn món ăn trước mặt anh, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, anh từ nhỏ có thói quen sạch sẽ, cho nên đối với đồ ăn bên ngoài từ trước đến nay đều‘ kính nhi viễn chi ’*, chỉ là sau khi tới Tử Thành, có lần một người không ngừng nói về Nhất Niệm Thiên Đường, đều là khen ngợi, thậm chí có thể cùng hương vị của Đông Phương thực phủ so sánh, điều này sao có thể chứ?
Kính nhi viễn chi: thưởng thức nhưng không gần gũi.
Món ăn sáng vô cùng đơn giản, không tính là quá đẹp mắt, ít nhất so với những nơi anh từng đi qua, đều thua một bậc, bất quá, lại có cảm giác rất tươi mát và sạch sẽ, làm người ta có khao khát muốn hạ đũa xuống mà thưởng thức, anh trước gắp một miếng nhỏ ngó sen bỏ trong miệng, ưu nhã tinh tế thưởng thức, này một nếm không quan trọng, nguyên bản khẽ giòn tan, có loại muốn ngừng mà không được từ đầu lưỡi lan tràn, chiếc đũa theo anh không ngừng cắp xuống, chinh phục từng chút một trái tim anh.
Loại cảm giác này, vốn chỉ ăn được khi người Đông Phương gia tự mình xuống bếp, lại không nghĩ tới, ở Tây Nam trong một cái thi trấn xa xôi lạc hậu lại lần nữa cảm nhận được, anh vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng chuyến đi này không tệ, bắt đầu chờ mong kế tiếp sẽ còn có cái gì kinh hỉ.
Sau khi Liễu Tô Nguyên mời anh thưởng thức đồ ăn, liền tiếp tục đặt lên những bàn khác, những người tới đây dùng cơm, vì không muốn thời gian chờ cơm quá dài, đều sẽ gọi hai món rau trộn ăn trước, miễn cho quá nôn nóng.
“Ngày hôm nay thịt bò hầm đích thực là tuyệt diệu, nước chấm cũng rất ngon, tôi cũng coi như là vào Nam ra Bắc, ăn cũng rất nhiều, nhưng cũng không thể nào so sánh được với nơi đây!”
“Ai, còn không phải sao, kỳ thật, không chỉ có bò kho này đâu, mà các món ăn khác cũng đều như vậy, sau khi ăn ở Nhất Niệm Thiên Đường, lúc ăn nhà khác, toàn mẹ nó thành ý, dạ dày tôi, đời này là bán cho nơi này lâu rồi.”
“Ha ha ha, nói rất hay giống như chúng ta, nếu không phải bị đồ ăn nơi này chinh phục, có thể từ sáng sớm liền tới xếp hàng sao? Bất quá, ai, mấy ngày nữa phải đi xa Tử Thành, rốt cuộc không được thưởng thức đồ ăn ngon nơi đây……”
“Vậy ông chắc hẳn là ngày đêm nhớ thương?”
“Đúng vậy, lần trước tôi liền đi công tác bảy tám ngày, kết quả, nhớ thương nơi này so nhớ thương vợ mình còn mạnh mẽ hơn! Nghĩ buổi tối đều ngủ không yên!”
“Ha ha ha……”
Mọi người một bên ăn một bên trò chuyện, thưởng thức, trong lòng liền thoải mái, đề tài cũng nhẹ nhàng vui sướиɠ, đại sảnh không khí nhiệt liệt mà không ầm ĩ, gió thổi từ ngoài cửa sổ, hương đồ ăn thoang thoảng cùng hương hoa.
Một ngày như vậy, làm người bỗng nhiên liền sinh ra lưu luyến.
Khách ngồi ở bàn đầu tiên, không khỏi có chút xuất thần, anh không hiểu nổi tâm trạng không biết giải thích này đến từ đâu, mỹ vị đồ ăn sao? Gió ngoài cửa sổ thoang thoảng? Quán ăn theo phong cách cổ xưa? Hồng trần thế tục vì một bữa cơm mà dễ dàng thỏa mãn khiến cho khuôn mặt nở nét tươi cười?
Mãi đến khi Liễu Tô Nguyên bưng thức ăn nóng ra bàn, ngửi được mùi hương, mới kéo suy nghĩ của anh trở về, tầm mắt anh dừng ở mấy món đồ ăn kia, khuôn mặt đẹp trai hơi hơi lóe lóe, cà chua xào trứng, đỏ trắng đan xen, điểm xuyết một chút rau thơm, bông cải xanh xào, xanh mượt như là họa sĩ vẽ nhan sắc, măng tây hầm mỡ, nước chấm đậm đà, còn có kia nồi sụp đậu hủ, vô cùng quen thuộc, anh nhịn không được rơi đũa, ăn vào trong miệng, cả người đều ngơ ngẩn, như thế nào hương vị lại giống nhau như vậy?
Liễu Tô Nguyên nhìn ra anh khác thường, rũ xuống mắt, “Còn có hai món ăn mặn, chỉ là yêu cầu thời gian dài một chút, cậu ăn trước, đợi chút liền mang lên.” Dứt lời, không chút do dự xoay người, vì mặt khác khách nhân bận việc.
Bảy tám phút sau, Liễu Tô Nguyên mới bưng nồi nhỏ ra, bên trong niêu chính là nấm hương tiềm gà kê, còn sôi sùng sục, hương thơm nồng đậm, nháy mắt liền kí©h thí©ɧ dạ dày mọi người ngo ngoe rục rịch.
“Đây là nấm hương tiềm gà kê, còn có món thịt do Liễu gia làm, khách nhân, món ăn đã sẵn sàng, mời từ từ dùng.”
“Chờ đã……”
Liễu Tô Nguyên vừa muốn xoay người, đã bị gọi lại, người nọ buột miệng thốt ra, cũng là bị chính mình xúc động hù nhảy dựng, đối diện với ánh mắt dò hỏi của liễu tô nguyên, định thần một chút, tùy ý hỏi, “Xin hỏi quý cửa hàng đầu bếp họ gì?”
Liễu Tô Nguyên trong lòng cười lạnh, trên mặt bất động thanh sắc nói, “Họ Liễu!”
“Họ Liễu? đã từng đến Đế Đô chưa?” Người nọ thần sắc có chút nghi hoặc.
Liễu Tô Nguyên ngữ khí khẳng định, “Chưa từng, nó ở Tử Thành đã hơn hai mươi năm.”
Người nọ im lặng một lát, tự giễu cười cười, cười chính mình như thế nào lại có suy nghĩ không đáng tin như vậy, Đông Phương gia đối trù nghệ nhất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài, đặc biệt là bản lĩnh giữ nhà, anh thu hồi tâm tư, đối với Liễu Tô Nguyên nói, “Thất lễ, chính là cảm thấy quý cửa hàng đồ ăn thật là làm người kinh diễm, nhất thời tò mò, cho nên liền nhịn không được hỏi nhiều vài câu, nếu có chỗ đường đột, thì thật xin lỗi.”
Liễu Tô Nguyên cười cười, “Khách khí, cậu cứ từ từ dùng.”
“Cảm ơn.”
Liễu Tô Nguyên rời đi, đi ra phía sau, sau bếp, Tơ Liễu đang làm mấy món ăn cuối cùng, mà bánh sủi cảo đã được chuẩn bị kĩ, chúng như những báu vật quý giá được sắp xếp chỉnh tề, chỉ nhìn thôi, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ông ngoại? Liễu Đỗ Tiêu quay đầu lại và thấy Liễu Tô Nguyên đang đứng ở cửa với vẻ mặt phức tạp.không khỏi không quan tâm hỏi, “Ông ngoại, người có phải mệt hay không? Ông nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ giao cho cháu.”
Nghe vậy, Tơ Liễu cũng oán trách nói, “Đúng vậy, ba, người đều đã lớn tuổi, còn qua lại chạy việc vặt? Nhanh tìm ghế dựa ngồi đi, nơi này con cũng không còn việc để làm nữa, chờ tý nữa, con cùng Đỗ Tiêu nhanh tý là được.”
Liễu Tô Nguyên xua xua tay, “Ta không có việc gì, chính là…… Nghĩ cuối cùng một ngày, trong lòng có cảm giác xúc động, các con cứ làm việc của các con, ta có thể làm được, lúc này mới đi được mấy chuyến , đem chiếc nồi kia cho ta, ta mang ra cho khách.”
“Ba!”
“Ông ngoại……”
“Được rồi, ta thật không có việc gì, Đỗ Tiêu, nước sôi rồi, cháu mau thả sủi cảo vào đi, các khách nhân đều chờ ăn !”
Liễu Đỗ Tiêu không cố chấp nữa, một bên thả sủi cảo một bên nói, “Vậy thì chờ lát nữa nấu xong sủi cảo, sau đó cháu sẽ mang ra, ông ngoại, ngài ở phía trước phối hợp là được, đừng chạy tới chạy lui.”
Liễu Tô Nguyên dừng vài giây, đồng ý, “Được rồi!”
Lời editor haizz mình đọc mà còn cảm thấy đói =.=
Nói chung vẫn mong mọi người ủng hộ đánh giá truyện và bình luận góp ý.