Chương 17

Tô Mục Tuyết ngây người tại chỗ.

Vào giờ phút này trên mặt Ngụy Bắc Minh dính đầy máu, nụ cười cũng có vẻ dữ tợn vô cùng.

Tô Mục Tuyết bị anh ta nhìn tới run lên, chỉ nháy mắt dũng khí vất vả lắm mới tích tụ được lại tiêu tán sạch.

Đúng vậy, cô có thể đi đâu?

Một khi rời khỏi nơi này, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không thừa nhận thân phận của cô nữa.

Không có nhà họ Ngụy ủng hộ, sợ rằng nhà họ Tô không thể chống qua nổi buổi tối hôm nay.

Đến lúc đó cô sẽ bị mọi người xa lánh, Đông Châu còn có đất cho cô dung thân sao?

Triệu Nam Thiên nhìn ra sự do dự của cô, cũng không giục.

Tô Mục Tuyết đang muốn lùi bước bỗng nhìn thấy phía sau lưng Triệu Nam Thiên.

Phía trên có một vết thương như vết đao, dài nửa xích, máu me đầm đìa.

Thần kinh cô đau đớn một trận, miệng vô thức hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi thật sao? Dù phải gánh chịu hậu quả khôn lường?”

Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu, “Chỉ cần em nguyện ý!”

Ngụy Bắc Minh nhìn ra có điểm gì đó không đúng, vội vàng cắt lời cô nói: “Tô Mục Tuyết, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, một khi cô rời khỏi cánh cửa này, chết sống của nhà họ Tô không còn chút quan hệ nào với tôi!”



Thấy Tô Mục Tuyết do dự, anh thẹn quá hoá giận, răng cũng bị anh ta nghiến tới vang lên tiếng ken két.

Anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên quát lên: “Chơi chết anh ta cho tôi!”

Lập tức có một người đàn ông cường tráng chặn ở lối ra.

Triệu Nam Thiên ngẩng đầu nhìn lại, người này cao gần hai mét, một thân cơ bắp như muốn nổ tung, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Không cần bất kỳ người nào nhắc nhở anh cũng có thể cảm giác được luồng áp lực đập vào mặt!

Người đàn ông cường tráng cười lạnh, “Còn muốn chạy?”

Triệu Nam Thiên chậm rãi đi về phía trước, “Cút ngay!”

Người đàn ông cường tráng đi nhanh vượt qua trước, “Hỏi quả đấm của tao trước rồi lại nói!”

Tiếng nói vừa phát ra, đầu quyền đã xé gió đập tới.

Triệu Nam Thiên lù lù bất động, mãi đến khi đầu quyền tới gần anh mới có hành động. Anh lướt nhanh mà lên, nhẹ nhõm tránh thoát một quyền này.

Người đàn ông cường tráng siết chặt tay kéo ngang, thẳng tắp nện xuống!

Thân thể Triệu Nam Thiên dừng lại giơ cánh tay chặn ngang, không hề có hư chiêu màu mè, cứng đối cứng chống lại!

Rầm!

Tiếng vang trầm đυ.c hệt như đập vào ngực!



Tô Mục Tuyết nghe mà kinh hoàng sợ hãi, không đợi lấy hơi, Triệu Nam Thiên đã nương theo kình đạo này trượt lui nửa bước.

Anh nhấc chân, một cú đá ngang không chút dấu hiệu quét ra ngoài!

Một đá này có lực lượng cực mạnh, người đàn ông cường tráng không kịp né tránh suýt nữa đã bị một cước quất bay, anh ta còn muốn cận thân nhưng đã mất thời cơ.

Triệu Nam Thiên liên tiếp nện xuống ba đòn móc, gắt gao đè ép anh ta vào góc tường!

Ngụy Bắc Minh nhìn mà hết hồn, suýt nữa đã cắn nát răng cắm.

Anh ta đã nhìn ra Triệu Nam Thiên rất hoang dã, đầu quyền cũng cứng, từng chiêu từng thức đều hạ đủ lực đạo. Mắt thấy người đàn ông cường tráng không thể chống đỡ bao lâu nữa.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, phía sau lại có hai tên tay chân tướng mạo hung ác đi ra.

Thấy Triệu Nam Thiên thân thủ lưu loát, tên tay chân đi ở phía trước nở nụ cười lạnh âm tàn, từ sau hông rút ra một thanh dao bầu đã được dùng báo gói lại. Gã ta xé toang tờ báo chém ngang mà đến, chém thẳng tới ngực!

Nhìn thấy ánh đao Tô Mục Tuyết sợ đến bịt miệng.

Triệu Nam Thiên không dám khinh thường, bàn chân giẫm lên mặt đất, mượn luồng lực trùng kính này mà chợt nghiêng người, hung hiểm tránh được một chém của đối phương.

Sau đó một chân anh hơi co quét ngang ra, bàn chân mang theo một luồng lực trùng kích thật lớn đập thẳng vào khớp khuỷu tay tên côn đồ!

Bốp!

Một tiếng vang thanh thúy, cánh tay tên côn đồ mềm nhũn xuống, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch.