Chương 18

Triệu Nam Thiên lấn người mà lên, một đấm nện lên cổ họng gã ta, đồng thời tay phải kéo thật mạnh về phía sau, toàn bộ động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có chút đình trệ nào!

Một tiếng ầm vang thật mạnh!

Tên tay chân bị Triệu Nam Thiên dùng đòn ném qua vai mà ném ra ngoài, đập vỡ một cửa sổ cách đó không xa.

Cú ném qua vai này không chỉ hoa lệ còn mang theo lực mười phần!

Tên tay chân đi theo phía sau còn đang ngây người Triệu Nam Thiên đã chợt phát lực, một đấm bay thẳng vào mặt gã ta, chỉ nháy mắt đã phế bỏ gã ta!

Đám người đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ. Từng gặp người giỏi đánh đấm nhưng chưa từng gặp người nào giỏi đánh như vậy. Nếu không phải không cùng lập trường, sợ rằng ở đây đã có người trầm trồ khen ngợi!

Tô Mục Tuyết cũng không nghĩ tới quyết đấu giữa những người đàn ông lại thuần túy như thế, cô nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.

Không ngờ lại bắt đầu sinh ra cảm giác khác với bảo vệ nhỏ này.

Mấy tên tay chân còn lại liếc nhau, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ và bàng hoàng.

“Tao nói rồi, cút ngay!”

Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm một tên tay chân đang có ý đồ muốn xông lên ở cửa, trong nháy mắt bóng lưng không cao lớn lắm trở nên hung hăng.

Ngụy Bắc Minh đã sớm núp ở chỗ nào không rõ, một đám tay chân như rắn mất đầu tự động nhường ra một con đường.

Triệu Nam Thiên đi nhanh về phía trước, Tô Mục Tuyết nhắm mắt theo phía sau anh.



Hai mươi năm cuộc đời theo đúng khuôn phép lần đầu tiên vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà trở nên đặc sắc!



Trang viên Vân Đình là địa bàn của Ngụy Bắc Minh, Triệu Nam Thiên không dám dừng lại dù chỉ một chút.

Mở cửa xe ra, đỡ Tô Mục Tuyết vào ghế phụ.

Chờ khi anh ngồi vào xe rồi, đột nhiên có một con dao găm duỗi từ phía sau lưng tới!

“A!”

Tô Mục Tuyết sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi, lưỡi dao đã chống trên cổ cô.

Triệu Nam Thiên xoay mạnh người, nhưng còn không đợi anh có hành động đã nghe thấy một tiếng cảnh cáo âm hàn.

“Đừng nhúc nhích! Có người để tao cho mày một bài học, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời cô ta sẽ không bị thương.”

Triệu Nam Thiên liếc qua kính chiếu hậu, ở ghế sau có giấu một người đàn ông, không thấy rõ gương mặt, chẳng qua đao trong tay gã ta rất ổn, không giống người mới học nghề.

Mịa nó!

Khinh thường!

Sự trả thù của nhà họ Ngụy tới thật nhanh!



Anh không kịp hối hận, người này có thân thủ không kém, cho dù mình đã sớm phát hiện cũng không kịp phản ứng nữa.

Suy nghĩ trong đầu nhanh quay xoay chuyển, nhưng tay vẫn vững vàng như trước.

Giọng nói âm tàn của sát thủ lại vang lên, “Tao biết thân thủ của mày không tệ, mau làm theo lời tao nói, nếu dám lộn xộn tao lập tức lấy máu cho cô ta!”

Với tư cách cảnh cáo, tên sát thủ lại kề sát đao trong tay.

Lưỡi dao rất sắc bén, nơi cổ Tô Mục Tuyết lập tức bị rạch ra một vết rách!

Máu tươi dọc theo mũi đao nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả mảnh trắng tuyết nơi ngực Tô Mục Tuyết.

Sát thủ bày ra vẻ mặt hưởng thụ, “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại chết… Rất đáng tiếc đúng không?”

Hai mắt Triệu Nam Thiên đỏ bừng, thế nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không thể làm gì.

Nổ máy, khởi động xe, rất nhanh chiếc Ferrari đã hòa vào bóng đêm.



Trang viên Vân Đình ở lưng chừng núi, đường núi xoay quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông dưới chân núi.

Thấy trước sau không có xe, tên sát thủ nhỏ giọng nói, “Dừng xe bên đường!”

Thân thể Triệu Nam Thiên căng thẳng hẳn, bàn chân chậm rãi đạp lên phanh.