Chương 8: Bằng chứng của bản thân

Ngày hôm sau, như đã hẹn, Bạc Tuyết Nghênh dẫn theo luật sư của cô ấy đến.

Có luật sư ở đây, năm mươi vạn mà tôi đã cho bác cả mượn, đương nhiên cũng thuận lợi mà lấy về.

Sau khi mọi chuyện thành công, tôi muốn mời Bạch Tuyết Nghênh ăn một bữa cơm để cảm ơn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn khéo léo từ chối.

Buổi chiều, tôi với mẹ đã đi đến mộ của ba để tế bái ông ấy.

Ba mất sớm, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng tôi trưởng thành, quả thật không dễ dàng gì.

Nhưng may thay, linh hồn của ba trên trời linh thiêng vẫn luôn phù hộ cho hai mẹ con chúng tôi, giúp chúng tôi trở nên kiên cường, bất khuất.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vội vàng trở về tỉnh thành.

Dù sao tiền cũng đã đến tay rồi, tiếp theo là gây dựng lại công ty của tôi thôi!

Mặc dù hai trăm ba mươi vạn không được tính là nhiều, nhưng đối với việc mở một công ty thiết kế mà nói thì đủ dùng rồi.

Tôi dự định trước hết là cứ ở thành phố này xem sao, dù sao nguồn lực và mạng lưới của tôi đều ở thành phố này.

Nếu như bọn họ đều tin tưởng vào tôi giống như Bạch Tuyết Nghênh thì tôi vẫn có thể đợi thời trở lại ở vùng này.

Do có tiền vốn khởi nghiệp, tâm trạng của tôi cũng tạm ổn, tôi vừa ngâm nga một bài hát nhỏ suốt chặng đường, vừa nghe bài hát được phát ra bởi dàn âm thanh bị hỏng trên xe của tôi, những phiền não trong lòng cũng tạm thời bị bỏ lại ở phía sau.

Nhưng có một chuyện mà tôi không hề quên, đó là thiết bị giám sát được lắp đặt trong nhà.

Đợi tôi về đến nhà, nhất định phải kiểm tra kỹ video giám sát của hai ngày này.

Tôi cũng không ngốc, nếu như vợ tôi thật sự cắm sừng tôi thì tôi có video giám sát, đến lúc đó cho dù nháo loạn đến mức phải ly hôn, cô ấy cũng sẽ không lấy được một phần tài sản nào từ chỗ tôi.

Nói thì nói như thế nhưng trong thâm tâm tôi cũng không hy vọng cô ấy thật sự cắm sừng tôi, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.

Hơn nữa chúng tôi còn có với nhau một đứa con rất đáng yêu.

Chỉ cần đợi tôi có thể trở lại như ngày xưa, tôi tin rằng cuộc sống của chúng tôi vẫn hạnh phúc giống như trước đây.

Nghĩ đến những điều này, lông mày của tôi bất giác trùng xuống, sau đó tôi đốt một điếu thuốc và tắt bản nhạc vui vẻ lúc nãy đi.

Thấm thoát một cái, thuốc còn chưa hút xong thì tôi đã lái xe về tới cổng của tiểu khu.

Nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, suýt chút nữa thì khiến tôi tức đến mức ói máu!

Thông qua kính chắn gió, tôi nhìn thấy vợ tôi đang mặc một chiếc váy hoa mà tôi đã mua cho cô ấy vào tuần trước, leo lên một chiếc xe Audi A8 màu đen!

Tôi không bình tĩnh được nữa, cắn chặt răng, lập tức nhấn chân ga.

Ầm!

Không sai, tôi muốn xông lên, trực tiếp đυ.ng chết đôi nam nữ chó chết này!

Nhưng mà, thực tế tàn nhẫn lại đánh bại tôi một lần nữa.

Làm sao chiếc xe tải bị hỏng của tôi có thể đuổi kịp chiếc xe Audi kia chứ!

Mặc dù tôi đã đạp chân ga xuống tận cùng, thậm chí có thể nhìn thấy khói đen thoát ra qua chiếc gương phản quang, nhưng vẫn bị chiếc xe Audi này bỏ xa lại ở phía sau và càng lúc càng xa…

Thình thịch!

Thấy thực sự không đuổi kịp, tôi đập một cái thật mạnh vào vô lăng!

Thật sự rất uất ức…

Bất lực, ảo não, bực tức, mù tịt, đau lòng muốn chết và cực kỳ thất vọng…

Sau khi đậu xe bên đường, tôi đùng đùng trực tiếp hút hết cả một bao thuốc.

Một bao thuốc rơi xuống, tôi cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Người có thể lái chiếc xe Audi A8 chắc chắn là người giàu có, hơn nữa còn là ông chủ lớn.

Đυ.ng chết đôi nam nữ chó chết này thì đúng là quá dễ dàng cho bọn chúng rồi!

Là ông chủ lớn thì sao? Người mà tôi trả thù chính là ông chủ lớn!

Tôi nhất định phải khiến cho bọn chúng mất hết danh dự, nhất định phải khiến bọn chúng sống không bằng chết!

Sau khi hòa hoãn lại, tôi quay đầu xe và chuẩn bị về nhà trước.

Nhiệm vụ quan trọng nhất là thu thập bằng chứng trước và kiểm tra video giám sát.

Hai ngày nay tôi không có ở nhà, trong nhà rất có thể đã trở thành chiến trường chính của bọn họ!

Sau khi trở về nhà, phát hiện ra con trai cũng không có ở nhà.

Thật là kỳ lạ! Cũng không thể đem con trai cùng nhau đi ăn chơi trác táng chứ?

Tôi vội vàng bấm điện thoại cho vợ tôi.

Tút…tút…tút…

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có ai nhận.

Ngay khi tôi định dập máy thì cuối cùng vợ tôi cũng nghe máy.

“Có…có chuyện gì đó chồng?”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của vợ tôi.

Chết tiệt! Chắc không phải là đang làm chuyện ấy ở trên xe cho nên mới rung lắc như vậy chứ?

Thảo nào lâu như vậy mới nhận điện thoại, thì ra là đang làm chuyện hệ trọng!

Tôi cố nén cơn thịnh nộ trong lòng, nói với vợ: “Vợ, em với con đi đâu rồi? Anh đã về rồi.”

“Hả? Anh…anh về rồi ư? Chẳng phải là anh phải đi vài ngày nữa mới về sao?” Đầu bên kia điện thoại liên tục truyền đến giọng nói đứt quãng của người vợ…

Hiển nhiên bọn họ vẫn chưa dừng lại.

Thật quá đáng, một bên cùng tôi nghe điện thoại, một bên vụиɠ ŧяộʍ với người đàn ông khác, mẹ kiếp!

“Trước hết em nói cho anh biết là em với con đã đi đâu rồi?” Tôi nắm chặt nắm đấm, cố gắng hạ thấp giọng nói hỏi vợ.

“Em… em đưa Tiểu Tinh về nhà bà ngoại rồi…”

“Khi nào thì hai người về? Có cần nấu cơm cho hai người không?”

“Không… không cần nấu, ăn xong cơm thì bọn em sẽ về.”

“Vậy có cần anh đi qua đón hai người không?”

“Không cần đâu… bọn em tự về được… trước… trước… dập máy trước nhé… nhẹ…”

Tút…tút…tút…

Vợ tôi còn chưa nói hết thì đã vội vàng dập điện thoại.

Nhưng chữ ‘nhẹ’ sau cùng kia của cô ấy đã khiến tôi sửng sốt tại chỗ.

Bởi vì tôi biết cô ấy muốn nói là ‘nhẹ một chút’.

Dù sao cũng đã cùng chung giường chung gối với cô ấy nhiều năm như vậy, lúc làm cái chuyện kia, từ mà cô ấy nói nhiều nhất chính là ‘nhẹ một chút’…

Tìm chứng cứ!

Sau khi lấy lại tinh thần, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là phải nhanh chóng thu thập chứng cứ!

Chỉ có thu thập đầy đủ chứng cứ thì mới có thể trả thù bọn họ!

Tôi bước nhanh vào trong phòng, tháo thẻ nhớ trong thiết bị giám sát ra, sau đó bỏ nó vào trong điện thoại và mở video lên.

Sau khi điều chỉnh thanh tiến độ đến thời điểm tôi và mẹ tôi đi ra ngoài, tôi càng nghiêm túc kiểm tra xem.

Tôi bật tốc độ gấp tám lần, màn hình vẫn y như cũ là một hình ảnh tĩnh lặng, thậm chí ngay cả bóng dáng vợ và con trai cũng không thấy xuất hiện.

Hơn một tiếng sau, thanh tiến độ của màn hình giám sát đã đến tám giờ tối hôm đó.

Một tiếng này có thể nói là một tiếng khó khăn nhất mà tôi phải vượt qua trong đời.

Lúc này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được trong lòng những người bắt quả tang chuyện bị cắm sừng trong bản tin hằng ngày đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào.

Ngay khi tôi vẫn còn trong trạng thái ù ù cạc cạc thì bóng hình hai người vụt qua màn hình một cách đột ngột!

Trước mắt tôi sáng lên, tôi vội vàng nhấn nút tạm dừng, lùi lại hai phút và tắt tốc độ gấp đôi đi.

Trong màn hình là một nam một nữ.

Trong đó, người nữ chính là vợ của tôi.

Còn người nam kia lại không phải con trai tôi, mà là một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, nhưng không nhìn thấy được mặt mũi của hắn.

Kế tiếp là hình ảnh không thể đỡ nổi, không cần mô tả thì tất cả mọi người trên trái đất này cũng biết…

Tôi vừa hút thuốc vừa nhìn bộ dạng suồng sã của vợ tôi trên màn hình, không biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào.

Bằng chứng, tôi đã có bằng chứng mình bị cắm sừng rồi…

Nhưng mà người đàn ông kia vẫn luôn quay lưng về phía camera, có vài lần chỉ nhìn thấy được khuôn mặt một cách mơ hồ.

Rất quen, giống như một khách hàng nào đó của tôi nhưng tôi lại không thể nhớ ra anh ta là ai.

Trong kinh doanh, gặp gỡ quá nhiều người, nhìn thấy bất cứ ai cũng đều có cảm giác họ giống như là khách hàng của mình.

Sau khi xem xong toàn bộ trận chiến đấu, tôi sao lưu một bản trong điện thoại ra với đôi mắt ngấn lệ.

Đây sẽ là bằng chứng không thể chối cãi!

“Ba! Con với mẹ về rồi đây!”

Đúng lúc này, trong phòng khách truyền đến giọng nói của con trai.