Chương 8: Nhật ký

Editor:

Mễ Đồng

`Lục Văn Tinh nghe thấy

âm

thanh của

hắn

có phần kích động, liền tỏ vẻ

không

để ý hỏi: “Cậu đánh giá người này như thế nào?”

“Là nhân tài,” Dịch Bác Hàm vỗ đùi: “Em

nói

cho

anh

biết, cầm vở kịch này

đi

diễn, chắc chắn

sẽ

kiếm được doanh thu ổn. Từ lời kịch đến cấu trúc đều thể

hiện

một

chữ kỳ diệu. Đáng tiếc chỉ có

một

phân đoạn.

không

được, Lục ca, rốt cuộc người kia là ai,

anh

nhất định phải giới thiệu cho em biết nhé.”

Hai tròng mắt của

hắn

lóe sáng, gương mặt phiếm hồng, tất nhiên là do mười phần kích động.

Lục Văn Tinh có chút kinh ngạc.

hắn

không

nghĩ đến việc Dịch Bác Hàm

sẽ

đánh giá cao đến như vậy.

Thực

sự

ấn tượng đầu tiên rất

không

tốt. Trong lòng

hắn

Cố Hàm Sương chỉ có duy nhất

một

ấn tượng: Gỉa hợp thời, hư vinh,

không

hiểu ý tứ.

không

ngờ bây giờ Cố Hàm Sương thực chất chính là

một

tiểu thư khuê các, còn tỏa ra

một

khí thế trầm ổn mà gia đình gia giáo hàng trăm năm mới có, cử chỉ văn nhã, tiến lui có chừng mực.

hắn

chỉ nghĩ rằng nàng

đã

học được đôi chút cách làm người, nhưng nàng học được cái gì,

hắn

cũng

không

mong chờ lắm.

Lúc Cố Hàm Sương lấy ra tác phẩm đó,

hắn

lại cho rằng nàng chứng nào tật nấy, lại nghĩ đến triết học, các góc độ điện ảnh này nọ tỏ vẻ, khoa tay múa chân.

không

nghĩ đến đó là cái kịch bản.

Tất nhiên

hắn

biết, Dịch Bác Hàm ngày thường ở công ty

đã

duyệt qua nhiều vở kịch,

không

đến

mộttrăm cũng

đã

đến tám mươi, hơn nữa đều là những tinh hoa

đã

được chọn lựa kỹ càng.

Có thể được

hắn

khen ngợi, thực

sự

là rất tốt.

Bên trong Dịch gia hỗn loạn, Dịch lão gia bên ngoài có mấy đứa con riêng, đấu nhau quyết liệt, Dịch Bác Hàm

đang

rất muốn tạo nên

một

thành tích cho mình.

không

nghĩ đến việc

hắn

sẽ

coi trọng Cố Hàm Sương.

hắn

suy nghĩ có phải trước kia

hắn

đã

hiểu lầm Laffey tiểu thư hay

không. Rốt cuộc chỉ gặp mặt nhau

một

lần, nghe

nói

mấy câu liền cho rằng người ta như vậy thực

sự

là quá võ đoán.



thật

Lục Văn Tinh

không

thích tài nữ

không? Vẫn là chưa chắc. Nghĩ lại

một

chút, tình sử từ xưa đến nay, người con

gái

xinh đẹp thanh tú, khí chất phong độ trí thức, kỳ

thật

là môn đăng hộ đối.

Cho nên đối mặt với người con

gái

tài sắc thế này, rất nhanh thôi, Lục Văn Tinh

đã

bị luân hãm.

hắn

trầm ngâm

một

chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng,

thì

người ở bên cạnh nãy giờ

không

nói

tiếng nào là Trương Thần đột nhiên la lên

một

tiếng: “Dừng xe!”

Lục Văn Tinh vội vàng tránh sang

một

bên.

Dịch Bác Hàm

không

phản ứng kịp, nên liền bị ngã, toàn thân bị phóng ra trước.

Trong xe liền tràn ngập

một

luồng khí tức giận.

Dịch Bác Hàm: “Trương Thần! Đại gia nhà cậu!”

Xe này

đã

không

thể ngồi, nên ba người liền xuống xe,

đi

ven đường đến khách sạn. Lục Văn Tinh

đãgọi người kéo xe

đi

sửa.

Dịch Bác Hàm

một

bàn tay dính lấy Trương Thần,

một

bàn tay

không

quên đọc kịch bản còn lật qua lật lại

thật

kỹ vì lúc nãy có bị ướt.

Khách sạn này

không

phải là chỗ bọn họ thường ở. Trước tiên cứ bảo để cho bọn họ

một

phòng lớn nhất.

Sau đó liền ung dung

đi

vào

trên

ánh mắt kỳ lạ của mấy người phục vụ.

Dịch Bác Hàm khoác chiếc áo tắm dài, cầm máy sấy hong khô kịch bản.Nhưng mực nước

không

thể tránh nước, nên phía trước có vài tờ hôn loạn thành

một

đống. Đây là bài viết tay, có bản dự trù hay

không

còn

không

biết.

hắn

nổi trận lôi đình, muốn đem con ma men bên cạnh đánh

một

trận

thật

đau.

Lục Văn Tinh thấy

hắn

như vậy, quyết định

nói

cho

hắn

chân tướng:

“Cái vở kịch kia……”

“hả hả hả?”

“Là do Cố Hàm Sương viết.”

“Ai?”

“Cố gia đại tiểu thư, Cố Hàm Sương.”

Tờ giấy trong tay Dịch Bác Hàm xoạch

một

tiếng, rơi xuống đất.

“không

đúng a,”

hắn

lẩm bẩm tự

nói: “không

phải nghe

nói

mẹ kế của nàng rất lợi hại, ngày thường

sẽtiếc tiền

không

chi cho



ấy

đi

học đàng hoàng hay sao, chẳng phải



ấy chỉ là

một

bao cỏ hay sao?”

“Điều này có thể chứng minh đây là thiên phú,” Lục Văn Tinh còn chưa kịp mở miệng,

hắn

đã

phấn chấn lên, lập tức đưa ra đáp án: “Cố tiểu thư

không

trải qua huấn luyện, có thể viết ra vở kịch hay như vậy, có thể thấy được là do thiên phú dị bẩm,

không

được, nhân tài như vậy nhất định phải bồi dưỡng

thậttốt.”

hắn

quay đầu, hai mắt sáng lấp lánh, giống như

một

thiếu nữ

đang

làm nũng: “anh

Lục ~”

Lục Văn Tinh run lên: “Cút.”

*********

Tập tục của Triều Đại Kim, khi nam nữ chưa lập gia đình có thể liên hệ bút mực với nhau, đối đáp thơ từ. Cũng có thể viết tiếp đoạn thơ, hoàn thành vế thiếu, rồi từ đó se duyên.

Cố Hàm Sương cũng

đã

viết

một

đoạn, trong lòng tràn đầy mong chờ mà đợi tình lang đến viết đoạn kế tiếp. Nhưng mà Lục Văn Tinh là ai chứ, đó là người có thể viết nên

một

đoạn văn khiến thầy giáo có thể tức đến thút thít, làm sao có thể có thú vui phong nhã này.

Cho nên Cố Hàm Sương vốn dĩ

không

mong đợi cảnh tượng tràn ngập lãng mạn đối đáp thơ từ như trong suy nghĩ, cho đến khi nhận được điện thoại.

“Kịch bản?”

Bên kia đòi

một

kịch bản chân chính.

Cố Hàm Sương

không

lập tức đáp ứng, chỉ

nói

mình muốn tưởng tượng thêm. Gác điện thoại, nàng liền

đi

vào trầm tư.

Trong trí nhớ của nàng, thời nàng ở, thơ văn của con

gái

là đồ bí mật, trừ khi là người cực kỳ thân cận nếu

không

không

thể truyền đọc.

Trước kia đối với Lâm Trọng cũng vậy, thơ của nàng

hắn

nghe được khi nàng

đang

trên

cao nhìn xuống ngắm cảnh mà ngâm, cuối cùng lại kết thành mối lương duyên.

bây giờ Lục đại ca

nói

tác phẩm của nàng có thể tạo thành tác phẩm điện ảnh, giống như thứ mà ngày đó bọn họ xem ở rạp chiếu phim,

sẽ

có người diễn



ràng.

trong lúc nhất thời nàng có chút do dự, lại có chút hưng phấn.

Nàng biết thế giới này khác biệt rất nhiều, nàng cũng biết

hắn

sẽ

không

hại nàng. Nếu

hắn

có thể

nóira, vậy nhất định là được rồi.

Nàng

không

nghĩ tới tác phẩm của nàng

sẽ



một

ngày được người khác thừa nhận, và cho rằng nó đáng giá để cho mọi người thưởng thức.

Đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy địa vị của nữ giới so với thế giới của nàng thực

sự

khác nhau, nàng thực

sự

đã

được chứng kiến trước đó.

Ví dụ như cha Cố với Cố Mẫn có phần thân thiết.

Nữ tử ở triều Đại Kim đều do mẹ dạy dỗ, hằng năm các nàng đều bị nuôi dưỡng dạy dỗ ở hậu viện, ngày thường

sẽ

không

được phụ thân chú ý đến, chỉ có việc duy nhất khiến các nàng được coi trọng là có thể liên hôn với nhà có ích hay

không.

Nàng với phụ thân của chính mình Cố Đại lão gia, trừ khi vô tình cũng mẫu thân của mình gặp được ông ấy,

thì

quanh năm

không

thấy mặt đâu, quan hệ xa lạ.

Ngẫu nhiên gặp nhau,

một

người hỏi

một

người đáp cũng tuân theo lễ nghi, có mười phần nghiêm túc câu nệ.



một

vài nam nhân,thậm chí còn

không

xem người vợ sinh ra nữ tử là gì, cơ bản

không

hề nhớ rằng bản thân mình

đã

sinh ra nữ nhi.

Ở nơi này tuy rằng cha Cố chỉ coi trọng duy nhất Cố Bác, nhưng đối với Cố Mẫn lại cực kỳ sủng ái, giống như trước đây khi còn ở Đại Kim mà nàng vô cùng ngưỡng mộ.

Và còn ví dụ như Cố Mẫn lúc nào cũng có thể ra ngoài. Ví dụ như thân thể này, ở những năm về sau, vẫn có thể cũng với nam nhân đến trường học tập giống nhau.

Nhưng những cái đó đều do nàng quan sát được. Còn Cố Hàm Sương chân chính

thì

vẫn như cũ, bị nhốt ở khuê phòng, bó tay bó chân

không

dám ra ngoài

một

bước.

Nhưng hôm nay lại có người

nói

với nàng, “Muốn làm

thì

làm, viết

không

tốt cũng

không

quan trọng, tôi có thể cho



học.”

Trong nháy mắt nàng cảm thấy, những

sự

sợ hãi hay xa lạ ở thế giới này đều lùi xa, đột nhiên nàng sinh ra rất nhiều dũng khí.

Nàng cầm lấy di động, click mở WeChat ra,nhắn



từng câu từng chữ:

“Ta muốn thử xem.”

“Cảm ơn

anh, Lục đại ca.”

********

Nhờ Lục Văn Tinh làm người trung gian, Cố Hàm Sương và Bác Hàm kết bạn WeChat.

Hai người liền thảo luận với nhau, cũng rất muốn có thể gặp mặt.

Dịch Bác Hàm thông qua lần

nói

chuyện phiếm này, đối với Cố Hàm Sương

đã

hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

hắn



một

chút kinh ngạc

nói: “không

phải là đại tiểu thư sao? Ta cảm thấy



khá tốt nha, khiêm tốn, hiểu chuyện lễ phép,

không

nói

lời vô nghĩa, khi

không

hiểu liền hỏi, cũng

không

khoa tay múa chân.”

“Hơn nữa điều quan trọng là



thực

sự

thay đổi,khi

nói

chuyện rất có khí chất, đưa ra ý kiến cũng đúng trọng tâm. Thời buổi này có thể gặp được



gái

như vậy thực

sự

hiếm có!”

Đối với



gái

này Trương Thần chỉ khịt mũi coi thường, rốt cuộc cũng bởi vì

hắn

đã

gặp qua Cố Đại tiểu thư, nên

không

dễ dàng thay đổi ấn tượng như vậy.

“Cách

một

vách bàn, người khác

đang

tổ chức sinh nhật, mời khách luôn miệng, liền có vẻ mặt ghét bỏ, cách xa ra.”

hắn

bắt chước cảnh tượng ngay lúc đó, vẻ mặt giống như

đang

nhìn chúng sinh mà mở miệng: “Thịt dê vẫn là đồ hữu cơ, cách làm

không

đúng, nếu nhà ta biết ta ăn loại đồ vật này, thực

không

dám

nói.”

“ta thực

sự

rất ghét nha. Ta thực

sự

muốn



ta cút

đi

chỗ khác.”

Dịch Bác Hàm

đang

nghi ngờ

hắn

có phải tên ngốc hay

không, nghĩ nghĩ,

nói

đúng trọng tâm: “Có lẽ,

hiện

tại

đã

khác rồi. Nếu

không

anh

Lục

sẽ

không

coi trọng



ấy.”

Lúc này Trương Thần nhíu mày. so với bọn

hắn

anh

Lục còn cao ngạo hơn,nếu Cố Đại tiểu thư kia như vậy

thật, nhất định

sẽ

ghét bỏ.

Cố Hàm Sương vẫn chưa kịp suy xét kịch bản.

thì

nàng phát

hiện

một

sự

kiện kỳ dị. Sổ nhật ký của chủ nhân

thật

kia, sao có thể vô duyên vô cớ có nhiều thêm vài tờ.

Cố Hàm Sương nhớ rất



ràng, thời điểm nàng tới. Là ngày năm tháng 8, ngày ghi nhật ký cuối cùng, là ngày ba mươi tháng bảy.

Nguyên thân là do oán giận Đinh Nhu đưa Cố Mẫn

đi

tham gia tiệc của Đỗ gia mà

không

đưa mình theo.

Nhưng mà

hiện

tại sau ngày ba mươi tháng bảy,

trên

chỗ trống phía sau trang giấy, lại đột nhiên xuất

hiện

chữ cái.

Cố Hàm Sương là người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng

không

nhịn được lông tơ dựng ngược. Nàng lẳng lặng lật xem trang giấy kia.

“ngày hai mươi bốn tháng tám, thứ sáu.

Cố Mẫn

nói

cha cho ta đính hôn. Nàng

không

giống như

đang

nói

dối. Khẳng định là do Đinh Nhu xúi giục, nàng ác độc như vậy, có thể tìm cho ta người trong sạch sao!? Ta nên làm cái gì bây giờ.

Còn nữa, Lâm ca ca khi nào mới có thể đồng ý

yêu

ta?



ràng,



ràng lúc chúng ta

đi

ra ngoài chơi thực

sự

rất vui

không

phải sao? Tại sao lại có thể đáp ứng

yêu

đương với Cố Mẫn?”

“tháng Tám ngày hai mươi lăm, thứ bảy.

Ta có thể thấy được nam nhân kia rồi, lớn lên rất khó coi, động tác cũng thô lỗ,

thật

ghê tởm.

Còn lão già kia,

nói

nhà bọn họ tới thành phố W thử xem vân mệnh. Thế sau đó, nếu như thất bại

thì

có phải ta

sẽ

cùng bọn họ lăn về sống ở nông thôn hay

không? Còn muốn mang ta

đi

cùng?

Nhất định khi đó Đinh Nhu

sẽ

cười cho

đã

đi.

không, ta nhất định

sẽ

không

làm cho nàng toại nguyện, ta nhất định phải gả đến chỗ tốt hơn so với Cố Mẫn, tốt hơn so với nàng

một

vạn lần.

Sau này

sẽ

đem đám tiện nhân đó đạp xuống dưới chân!”

Cố Hàm Sương xé

một

cái “Xoát”,.

Nàng đột nhiên nhận thức được, quyển nhật ký này giữ lại cũng

không

phải là

một

chuyện tốt.

Lúc trước đối với cha Cố và mẹ kế nàng có rất nhiều oán giận, nên bị người khác nhìn thấy cũng

khôngngại. Cái danh bất hiếu, đời trước nàng

đã

sớm gánh

trên

vai. Nếu như có người phát

hiện, nàng cũng có rất nhiều biện pháp đối phó.

Nhưng mà trong giọng

nói

lộ ra tham vọng hư vinh, đối với hôn

sự

này có nhiều bất mãn, đối với Lâm Trọng có tình ý



ràng, nên tuyệt đối

không

thể để Lục Văn Tinh nhìn thấy. Nếu

không

nàng có trăm cái miệng cũng

không

thể

nói

rõ.

Dù sao nội dung phía trước nàng

đã

cân nhắc



ràng, sau này thế nào

thì

cứ tự nhiên, bản nhật ký này nàng cho là

không

còn có tác dụng.

Nàng nhanh chóng quyết định, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, nàng mang nó đến phòng bếp thiêu hủy.

Nhưng mà lúc nàng

đang

nổi lửa, chuẩn bị mang nhật ký

đi

đốt,thì

lại phát

hiện

trang nhật ký mà nàng

đã

xé, lại có thể nguyên vẹn mà xuất

hiện

ở nơi đó.