Chương 7: Lễ chùa

Editor: huyetsacthiensu

Lục Văn Tinh vừa mới lái xe ra khỏi khu biệt thự liền nhận được điện thoại của Lục lão gia, bấm thời gian cũng

thật

chuẩn.

hắn

đeo tai nghe bluetooth: “Alo, ông nội.”

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười sang sảng của Lục lão gia: “Cháu ngoan, hẹn hò thế nào rồi? Ngày hôm nay

đi

đâu chơi vậy?”

Lục Văn Tinh biết lão gia hỏi chuyện này

không

phải là quan tâm trải nghiệm hẹn hò của người cháu này mà là sợ

hắn

bắt nạt Cố tiểu thư.

hắn

bất đắc dĩ

nói

“Xem phim, ăn cơm tối.”

Nghe thấy tất cả đều bình thường

thì

Lục lão gia hài lòng, dặn dò hai câu

thì

cúp máy.

Ông

thật

sự

sợ tên khốn này dẫn con

gái

nhà người ta

đi

leo núi gì đó, dọa người ta.

Lục Văn Tinh tháo tai nghe xuống, trong khoang xe hoàn toàn yên tĩnh.

Lát sau

hắn

cười giễu cợt

một

tiếng.

hắn

biết làm cách nào để đánh đổ tự tôn của

một

người con

gái, đặc biệt là dạng con

gái

như này, từ

nhỏ

đến lớn đều an nhàn chưa từng bước chân ra ngoài xã hội, mang theo tính tình kiêu căng. Dễ dàng để có thể làm cho đêm nay



ta gặp phải ác mộng.

Cuối cùng

hắn

lại chọn cách tự hủy hình tượng.

không

có tác dụng lại ấu trĩ.

nói

cho cùng

hắn

vẫn mềm lòng.

Từ lúc



trầm mặc

không

nói

đứng bên cạnh

hắn, từ lúc



dùng ánh mắt chán nản nhìn theo

hắn

rời

đi, từ lúc



yêu

kiều cười khẽ gọi

hắn

một

tiếng “Lục đại ca”.

Lục Văn Tinh hỏi bản thân, nếu

không

có cuộc gặp gỡ trước bữa tiệc tối, lúc nhìn thấy



ngoan ngoãn đứng bên cạnh bố mình

thì

bản thân có thể động lòng hay

không?

Đáp án là có.



bé này

thật

sự

phù hợp với chút mê hoặc trong mộng của

hắn, tất cả ảo tưởng đối với nửa kia.

Có thể đến cuối cùng trong lòng lại tồn tại khúc mắc, càng căm hận

sự

ngụy trang của

cô.

Nhưng mà qua buổi tối hôm nay những khúc mắc kia cũng tan thành mây khói.

hắn



một

đôi mắt sắc bén làm sao có thể

không

nhìn ra được bản tính của

một

người con

gái.

Nghĩ đến tình hình của nhà

cô, dáng vẻ trước đó, phỏng chừng cũng là

sự

bảo vệ non nớt đối với bản thân.

Lục Văn Tinh chưa bao giờ là người do dự

không

quyết định, nếu động tâm, vậy

thì

cho nhau cơ hội, nếu vẫn

không

thích hợp

thì

có thể toàn thân trở ra.

***

Cố Hàm Sương nằm ở

trên

giường, trong lòng

không

nhịn được mà hưng phấn.



trở mình ngồi dậy, lấy món đồ chơi thu hoạch được ở chợ đêm mang ra ngắm nghía từng cái.

Lại

không

nhịn được nhớ lại những việc trai qua trong

một

ngày này, lại cảm thấy niềm vui trước nay chưa từng có. Lại mơ hồ có chút ngọt ngào.



đắc ý vì hôm nay giữ lại được những gì.



lại nghĩ đến ban ngày

đi

xem phim.

Bộ phim hôm nay, mặc dù



cảm thấy Thiên Mã Hành

không

khá thú vị nhưng có chỗ

không

hợp với lẽ thường, lời thoại cũng

không

đủ văn nhã.



nhất thời hứng thú quá độ, quyết định chỉnh sửa lại, giữ lại chủ đề câu chuyện, sắp xếp lại các tình tiết bị trùng.

Nghĩ là làm.



xuống giường, lấy giấy bút

trên

bàn sách, nghĩ ngợi

một

lúc bắt đầu xoạt xoạt viết lên giấy.

Bởi vì… thân thể này vẫn còn lại chút bản năng, lúc đầu viết còn hơi cứng tay nhưng dần dà cũng thuận lợi hơn.

Đây là lần thứ hai



thức đêm từ khi đến đây, dưới ánh đèn, ánh mắt người con

gái

chăm chú, khi

thìnhíu mày trầm tư, khi

thì

múa bút như bay,

không

phát

hiện

thời gian

đã

trôi qua từ lúc nào.

Chờ ánh nắng ban mai chiếu vào phòng



không

chịu được nữa mới để bút xuống nằm vật xuống giường ngủ say.

***

Đinh Nhu lấy từ trong tủ ra

một

quả chanh tươi, dùng dao cắt thành hai nửa.

Hai ngày này đứa con riêng của bà ta như biến thành

một

người khác, biểu

hiện

lúc thẳng thắn lúc vòng quanh, lừa gạt được cả hai ông cháu Lục gia.

Nhưng như vậy

thì

sao chứ? Bà ta nhìn Cố Hàm Sương từ

nhỏ

đến lớn làm sao

không

biết



như thế nào chứ? Cho dù có giả vờ như thế nào

đi

nữa cũng chỉ là vô dụng,

không

so sánh được với người con

gái

được nuôi dưỡng tỉ mỉ của bà ta.

Bà ta vớt lấy miếng chanh được cắt mỏng bỏ vào trong nước lên.

không

cần biết người con riêng này có thể gả vào Lục gia hay

không

bà ta đều có thể nghĩ cách bắt bẻ

cô.

Cố Hàm Sương

không

biết suy nghĩ của Đinh Nhu, mây ngày nay



đều chìm đắm vào công việc chỉnh sửa của mình.

Từ

nhỏ



đã

được học đủ thứ cầm kỳ thi họa, ngay cả các thầy cũng đều khen



nói

rằng nếu



là nam nhân

thì

có thể trở thành

một

đại thi hào.

Tiếc là từ sau năm mười tuổi



đã

bị vây ở trong nhà, cho dù có làm thơ cũng

không

thể mang ra so với người ta. Thường thường lúc



cầm bút lên

thì

cũng cảm thấy mất hết hứng thú.

Bây giờ có người

nói

cho



biết, sáng tác của



có thể để cho toàn thế giới biết, càng nên cho mọi người thưởng thức,

hắn

không

ngại… Loại thưởng thức này làm cho lòng



rung động.

Cho dù chỉ là

một

trò đùa



cũng tập trung hết tinh thần và thể lực, vô cùng hứng thú viết.

***

Lễ chùa ngày hôm đó, hai người đến rất sớm, bởi vì phải leo núi cho nên Cố Hàm Sương

một

bộ quần áo thể thao, đơn giản lại hoạt bát,

đi

ở bên cạnh Lục Văn Tinh

một

thân nhàn nhã

Nam cao lớn tuấn lãng, nữ thanh lệ hoạt bát, làm cho người

đi

đường đều phải liếc mắt nhìn.

Miếu nguyệt lão ở thành phố W vô cùng nổi tiếng, lễ chùa cũng rất náo nhiệt, khắp nơi treo đèn kết hoa.

Cố Hàm Sương chơi đùa vô cùng thỏa thích.

Lúc chen chúc ở trong đoàn người Lục Văn Tinh đưa tay giữ lấy cánh tay Cố Hàm Sương

đang

buông xuống bên người sau đó cũng

không

buông tay ra.

Cố Hàm Sương có chút ngượng ngùng nhưng cũng

không

tránh ra.

Chờ

đi

đến cuối cuối cùng



cũng có dũng khí mở miệng.

“Lục đại ca, nghe

nói

cây nhân duyên ở đây vô cùng linh nghiệm,

anh

đi

cùng với em được

không?”

Chuyện này đối với





nói

đã



một

ám chỉ lộ liễu.

Lục Văn Tinh cụp mắt, nhìn người con

gái

đang

nhìn mình với ánh mắt hy vọng lại xấu hổ, tròng mắt của



dường như chứa hàng vạn ngọn đèn tối nay.

hắn

đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ra, dùng ngón cái vuốt ve gò má người con

gái

“Lời này nên là

anhnói

mới đúng, có điều nếu em

đã

mở miệng trước

thì

rất vinh hạnh cho

anh, Cố tiểu thư.”

Dưới cây nhân duyên

không

ít người, đều là những đôi tình nhân trẻ tuổi.

Miếu Nguyệt lão đúng là làm ăn vô cùng tốt, khắc chữ vào miếng gỗ rồi đem bán. Đôi tình nhân muốn ném đồng tâm kết lên cây

thì

trước tiên phải ghép tên mình cùng người

yêu

trong đống miếng gỗ

trênbàn sau đó dùng dây đỏ buộc miếng gỗ có tên hai người buộc chặt vào nhau.

một

miếng gỗ

một

trăm đồng, hai người phải năm, sau trăm; giá tiền này lã làm

một

số đôi phải lui bước.

Những đôi còn lại đều là những đôi

không

thiếu tiền, tìm kiếm trong đống miếng gỗ. Có khi

đã

làm xong rồi, có người con

gái

quay về bản vẽ cau mày, cũng có người con trai

đang

thắt đồng tâm kết.

Cố Hàm Sương nhìn tràn đầy phấn khởi.

Từ trong đống miếng gỗ khắc chữ ghép tên của hai người, buộc bằng sợi dây đỏ, ngón tay Cố Hàm Sương lên xuống, dùng hai sợi dây thắt đồng tâm kết, đưa cho Lục Văn Tinh.

Lục Văn Tinh cầm đồng tâm kết ném lên cành cây,

hắn

cao, sức lớn, tên của hai người dễ dàng được ném lên

trên

cao.

một

đôi tình nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn thấy, người con

gái

không

khỏi oán giận bạn trai mình “anh

nhìn người ta

đi,

một

lần là ném được.”

Người con trai cũng

không

phục “Tại sao em

không

nói

em

không

thắt được đồng tâm kết phải để

anhlàm.”

Cố Hàm Sương mím môi vui sướиɠ “Lục tiên sinh,

anh

thật

lợi hại.”

Lục Văn Tinh cũng cười “Cảm ơn, Cố tiểu thư.”

***

một

đêm này, người giống nhau nhưng khác nhau là tâm trạng của hai người.

Lục Văn Tinh hôn lên trán người con

gái

“Em vào

đi,



Cố.”

Cố Hàm Sương có chút do dự, cuối cùng vẫn lấy từ trong túi ra

một

xấp giấy dày đưa cho

hắn.

Lục Văn Tinh nhíu mày.

Cố Hàm Sương có ý xin lỗi “Hôm ấy khi

đi

xem phim, làm lúc rảnh rỗi,

anh

xem

một

chút giải trí thôi.



không

nghĩ nhiều như vậy, ở trong ý thức của

cô, người con

gái

làm thơ trừ có thể cùng bạn bè tốt của mình thưởng thức còn có thể cùng với vị hôn phu của mình, lấy tiêu chí tìm hiểu lẫn nhau, tăng thêm hứng thú.

Có thể



vốn

không

biết, vốn là Cố Hàm Sương

yêu

thích đều biểu

hiện

ra



ràng. Vẫn là loại người có học vấn,

không

phân trường hợp, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu từng giây từng phút đều thể

hiện

ra.



không

biết rằng động tác này của mình có thể dễ dàng nảy sinh những liên tưởng

không

tốt.

Ánh mắt Lục Văn Tinh lạnh

đi, nhìn chằm chằm vào tập giấy

không

lên tiếng.

Bởi vì Cố Hàm Sương

đang

cúi đầu hơn nữa lại Lục Văn Tinh lại đứng ngược sáng nên



không

chú ý đến vẻ mặt của

hắn, sau khi chào tạm biệt

hắn

thì

đi

vào nhà.

Lục Văn Tinh nhìn bóng lưng



biến mất vào phía sau hàng rào của biệt thự Cố gia. Sau khi trở lại trong xe

hắn

dùng máy đóng sách tỉ mỉ đóng lại nhừng tờ giấy vứt

trên

hàng ghế sau.

Đốt điếu thuốc. Cười giễu cợt

một

tiếng, Laffey tiểu thư vẫn là Laffey tiểu thư, vẫn

không

thể rời bỏ phẩm chất tài nữ của

cô.

Lòng

hắn

có chút buồn bực. Đúng lúc nhận được điện thoại của Trương Thần

hắn

lập tức lái xe đến hội sở.

Tình hình trong phòng khách

đã

qua nửa, thấy

hắn

đến tất cả mọi người dồn dập trả lời

hắn.

Lục Văn Tinh ngồi xuống ghế sô pha, Trương Thần lập tức ghé sát lại cười hì hì “anh, thế nào rồi? Hẹn hò với Cố đại tiểu thư có cảm giác gì?”

hắn

nghe nhân viên trong phòng ăn báo cáo lại tình hình ngày hôm đó, ôm bụng cười rất lâu,

khôngnghĩ đến

anh

Lục luôn thuận buồm xuôi gió của

hắn

cũng có lúc nếm phải trái đắng, làm

hắn

phải thay đổi cách nhìn với Cố đại tiểu thư.

Lục Văn Tinh ‘Ừ’

một

tiếng

không

muốn

nói

nhiều.

thật

ra hôm nay Trương Thần mang theo nhiệm vụ đến đây, dượng

hắn

xem trọng Lục Văn Tinh, muốn Lục Văn Tinh làm con rể cho nên muốn

hắn

hỗ trợ từ bên trong.

nói

thật, người em họ kia của

hắn, từ

nhỏ

đến lớn đều là

một

tiểu thái muội (từ Tiểu thái muội này mình

không

tra được nghĩ, bạn nào biết chỉ mình với ạ) điển hình, bị đưa ra nước ngoài học nhưng cũng

không

học hành đàng hoàng mà nghe

nói

còn chơi càng vui vẻ hơn.

hắn

mơ hồ biết ý nghĩ của Lục lão gia, trong lòng nghĩ ‘Đừng đùa, cũng

không

xứng với

anh

Lục”.

Dượng

hắn

lại

không

nghĩ như vậy,

nói

gia đình như bọn họ kết hôn

thì

tốt cho cả hai nhà, nghiệp vụ của hai nhà giống nhau, là mạnh mạnh liên kết với nhau. Sau khi bọn họ kết hôn chỉ cần

không

có con riêng ngoài giá thú

thì

những chuyện còn lại đều

không

có vấn đề gì.

Bố mẹ

hắn

cũng ở bên ngoài phụ họa,

hắn

không

còn cách nào khác,

không

thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm liều.

Nghĩ lúc nào nhân tiện

nói

với Lục Văn Tinh ai ngờ buổi tối nghe Dịch Bác Hàm

nói

anh

Lục dẫn Cố đại tiểu thư

đi

chơi lễ chùa.

Đệch, chuyện này còn khó tin hơn chuyện Lục Văn Tinh chấp nhận em họ

hắn,

anh

Lục của

hắn

khôngphải là bị cái gì rơi trúng đầu rồi chứ?

Dù thấy kinh ngạc nhưng

hắn

cũng biết nhất định là Lục Văn Tinh ở phương diện kia có ý rồi, những lời của dượng

hắn

không

thể nhắc đến.

Lúc này

hắn

đúng là vô cùng hiếu kỳ, Cố đại tiểu thư

đã

dùng thủ đoạn gì mà có thể hái được đóa hoa đen xì Lục đại thiếu gia.

Lúc này Lục Văn Tinh

không

muốn

nói

chuyện nhiều,

nói

vài ba câu

đã

đuổi người ra chỗ khác uống rượu bản thân

thì

cầm xúc xắc

trên

bàn ngắm nghía.

Đoàn người chơi đến

một, hai giờ sáng, chi có

hắn

không

uống rượu, chuẩn bị dìu hai con ma men đến khách sạn ở

một

đêm.

Dịch Bác Hàm chỉ hơi say, hợp sức cùng Lục Văn Tinh nhét Trương Thần vào trong xe, bản thân

thìvòng qua bên kia đặt mông ngồi xuống.

Động tác của

hắn

hơi khựng lại, nhìn thấy

một

vật, thò tay xuống dưới sàn xe lấy ra

một

tập giấy.

hắn

không

giống với hai người kia, tự mình thi được vào đại học, lúc

đi

học còn thỉnh thoảng viết vài thứ, tự xưng là

một

thanh niên văn nghệ.

Cầm được đồ vật

thì

theo thói quen nhìn

một

chút.

Lướt qua

thì

hai mắt lại

không

rời ra được.

Đây là kịch bản của Tứ Bất Tượng, quy cách hoàn toàn

không

chính xác nhưng cách đặt câu hoa lệ văn nhã, hình dung tỉ mỉ, kỹ càng, càng tăng thêm

sự

cuốn hút so với cách viết thông thường. Mỗi lời thoại đều ngầm có thâm ý, ý nhị mười phần.

Nhà Dịch Bác Hàm mở công ty giải trí, ở mặt này từ

nhỏ

đã

mưa dầm thấm đất, tương đối nhạy cảm, lâp tức nhìn thấy giá trị thương mại của quyển sách này.

Gần đây trong tay

hắn



một

dự án, nhưng có mấy kịch bản rồi mà vẫn do dự

không

quyết,

nói

cho cùng vẫn cảm thấy chưa đủ tốt,

không

ngờ ở đây lại gặp được thứ mình ưng ý,

thật

sự

là trời

đang

giúp

hắn.

“anh

Lục, quyển sách này là của ai vậy?”

Lục Văn Tinh nghe thấy

âm

thanh kích động của

hắn, hờ hững trả lời “một

người quen, có chuyện gì?”