Trên gương mặt vốn cũng được xem là anh tuần của Từ Hành Phong tức khắc trở nên giống như mở xưởng nhuộm, mảng xanh mảng đỏ đan chéo vào nhau.
Giản Ái liếc mắt kêu lên lớn tiếng: “Diệp Tu anh làm cái gì vậy?”
Diệp Tu giật lấy túi xách của cô lấy chìa khóa ra: “Cô có thể chú ý hành vi của mình một chút không, đừng có ở đấy mà cùng với đàn ông lôi lôi kéo kéo.”
Anh cho chìa khóa vào ổ sau đó xoay mở, rồi đẩy cửa ra, nhưng Giản Ái mà rượu vào là lá gan lại đặc biệt lớn, cô lại đóng sập cửa lại. “Ai cho anh tùy tiện mở cửa nhà tôi.”
“Tôi không mở, chẳng lẽ để anh ta mở à!” Diệp Tu lạnh lùng liếc mắt nhìn Từ Hành Phong một cái.
Giản Ái tiến lên trước mời Từ Hành Phong đi vào, đồng thời quay về phía Diệp Tu cả giận nói: “Miệng có thể sạch sẽ chút được không.” Sau đó cô lại ngọt ngào an ủi Từ Hành Phong nói: “Có sao không, có cần tôi giúp cậu bôi chút thuốc không.”
Còn muốn bôi thuốc cho anh ta?
Diệp Tu tức giận ngất trời đẩy bàn tay Giản Ái đang muốn sờ lên mặt Từ Hành Phong ra: “Cái cô này nghe không hiểu tiếng người có phải không?” Anh dùng lực kéo Từ Hành Phong, đẩy anh ta lảo đảo một cái: “Còn không mau cút đi!”
Thấy anh ngang ngược như thế, mặt Giản Ái cũng sắp tím lại vì tức. “Đây là nhà của tôi, anh tùy tùy tiện tiện đi vào tôi còn chưa nói, anh dựa vào cái gì mà đuổi khách của tôi.”
“Tôi dựa vào cái gì?” Diệp Tu quay cô đến trước mặt mình: “Nói đi, tôi là cái gì của cô.”
Cho dù vẫn còn đang kinh hãi nhưng Từ Hành Phong vẫn kéo tay Giản Ái vội vàng nói: “Vừa nãy là tôi không đúng, tôi đi trước đây.”
“Đi cái gì mà đi!” Giản Ái hung hăng trừng mắt lườm Diệp Tu một cái, sau đó kéo mạnh Từ Hành Phong lại: “Anh không phải là gì của tôi hết, đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định.”
Sâu trong đáy mắt Diệp Tu đã bùng lên một ngọn lửa hừng hực: “Đây là câu trả lời của cô.”
Giản Ái không thèm để ý tiếp tục kéo ống tay áo Từ Hành Phong, vẫn tiếp tục cười lạnh đáp lại nói: “Đúng vậy!”
“Được!” Diệp Tu cuối cùng cũng cất tiếng nhưng lại vô cùng bình tĩnh, “Tôi tôn trọng ý kiến của cô!”
Từ Hành Phong thấy anh nói như thế liền sợ tới mức mất hồn mất vía, “Giản Ái, cô ấy không phải có ý đó đâu!”
Diệp Tu đi tới cửa liền hơi ngừng lại một chút, một luồng sáng như ẩn như hiện rọi lên người anh khiến anh càng thêm âm trầm, u ám.
Từ Hành Phong vẫn không dám liếc anh một cái, ngắt ngứ nói: “Vừa nãy chỉ là do tôi không cẩn thận…” nói tới đây thì giọng anh ta lại bắt đầu run, “Anh… anh… dù sao cũng đừng hiểu lầm.”
Diệp Tu quay đầu lại cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt quét qua anh ta cùng với Giản Ái một cái rồi xoay người bước đi.
Giản Ái nấc một cái, trừng mắt nói: “Cậu sợ gì anh ta chứ? Không phải cũng chỉ là một con người sao?”
Từ Hành Phong vừa nghe thế liền nhảy dựng lên: “Sao cô có thể nói như vậy chứ!” Dáng vẻ anh ta vô cùng đau đớn. “Cô có biết anh ta là ai không?”
“Kẻ có tiền!” Giản Ái lắc lư lảo đảo đi đến ban công. “Kẻ có tiền thì giỏi lắm à!”
“Nếu chỉ đơn giản là kẻ có tiền thì tôi sẽ sợ anh ta như vậy sao?”
Giản Ái lắc đầu một cái không hề để ý nói: “Cho dù không phải, cũng không có gì phải sợ hết!”
“Cô nghĩ Diệp gia chỉ là có cái mã bên ngoài thôi à!” Từ Hành Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cú đầu Giản Ái: “Nếu chỉ có cái mã ngoài thôi thì vì sao việc kinh doanh của tập đoàn Nhạc Nhã Hiên lại càng làm càng lớn, tôi nói với cô này, nếu cô đắc tội Diệp Tu, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Giản Ái cảm thấy trong lòng trầm xuống một chút. “Làm gì đến mức đó!”
“Cái gì mà làm gì đến mức đó.” Từ Hành Phong ôm cái trán thở dài nói: “Ngay cả tôi không cẩn thận chạm vào cô một chút mà anh ta cũng tức đến vậy, huống chi cô còn chống đối anh ta như vậy. Trời ơi, tiền đồ của tôi có thể sẽ bị hủy trong tay cô mất thôi.”
Xì! Giản Ái trong lòng lại không cho là đúng. Hơn nữa tối hôm qua Diệp Tu từng nói với cô, sẽ vĩnh viễn không động đến cô, cho nên vừa nghĩ đến nguyên do đó, cô lại càng không thấy sợ hãi, chỉ thiếu là không vểnh đuôi lên trời thôi.
Nhưng ngày hôm sau, tổng biên tập Đinh lại mời cô một mình vào văn phòng. Cô liếc nhìn cái bì thư lớn trước mặt.
“Là muốn tăng lương cho tôi sao?” Giản Ái cười híp mắt. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi ta. “Đều là người một nhà, tăng thêm chút cũng được, không cần khách sáo quá.”
Tổng biên tập Đinh nửa ngày mới há mồm, dường như có chút xấu hổ thở dài: “Là tiền lương thôi việc ba tháng của cô, nhiều hơn nữa thì anh không có cách nào trả cho cô.”
Trời đang nắng mà sao lại thả sấm lớn thế nhỉ!
Giản Ái suýt chút mà là rớt khỏi ghế. “Anh đang đùa đó hả?” Cô hầm hừ đứng lên, “Có phải anh mới tuyển được hai cái bình sữa, nhìn tôi thấy ngứa mắt nên muốn sa thải tôi đúng không?”
“Giản Ái, tối hôm qua có người gọi điện cho tôi, nói là nếu không sa thải cô thì tạp chí của chúng ta sẽ phải đóng cửa.” Tổng biên tập Đinh cau mày.
Giản Ái răng nanh va vào nhau lộp cộp: “Sếp nói vậy là sao?”
Cơ bắp trên mặt tổng biên tập Đinh giật giật, “Đều là họa do cái tiêu đề kia của cô hết đấy, hại người hại mình cũng thiếu chút nữa là hại luôn anh.”
Chẳng lẽ bị Từ Hành Phong đoán trúng rồi? Nhưng mà nghĩ lại thì thấy không có khả năng, vì tiêu đề đó là do Diệp Tu tự tay gửi đi. Giản Ái phục hồi lại tinh thần, vội vàng lấy di động ra, run run bấm số gọi cho Diệp Tu.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Giọng nói máy móc ngọt ngào mà lại lạnh như băng vang lên. Ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, tuy rằng thong thả nhưng vẫn không mất đi vẻ ngạo mạn tiến tới gần văn phòng.
Cửa mở ra, một đôi giày cao gót thủy tinh đập vào mắt Giản Ái, Tiếu Viện, vòng cổ kim cương đeo trên cổ càng tô điểm cho cái vẻ giàu sang bức người của cô ta, cô ta thương hại nhìn cô, “Đàn em Giản, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là bạn thân của cô bé Hân Nhiên nhỉ!”
Giản Ái âm thầm rùng mình. Nghe khẩu khí của Tiếu Viện, tuy cô vẫn chưa biết rõ ràng chân tướng mọi việc nhưng cô cũng không ngu xuẩn đến mức cho rằng đây là Diệp Tu làm.
Tiếu Viện dùng ngón cái vân vê cái mặt kim cương nhỏ ở trước ngực. “Nhưng mà cô có biết tôi là vị hôn thê của Diệp Tu không nhỉ? Cho nên cô giúp cô ta thì chẳng khác nào là nối giáo cho giặc. Chi bằng hiện tại mượn sếp cô đưa cho cô chút tiền, quay đầu là bờ đi!”
Bất ngờ là Giản Ái bình tĩnh đáp: “Cám ơn đàn chị đã dạy bảo. Nhưng mà xin hỏi, chuyện đuổi em này là ý của chị hay là ý của Diệp gia.” Cô tận lực không nhắc đến tên Diệp Tu.
Nhưng là Tiếu Viện lại không nghe ra ý của cô lại ra vẻ lạnh lùng cười: “Tôi là vị hôn thê của Diệp Tu, nếu cô và Hân Nhiên cùng chọc tôi đau lòng, A Tu tất nhiên nên vì tôi mà ra mặt.”
Giản Ái ha ha cười nói: “Hiện tại xã hội đã thoát ly khỏi cái tình cảnh bệnh cưới câm gả lâu rồi mà sao chị là người thông minh lại tự đi vào lối cũ như thế.” Cô nắm bả vai Tiếu Viện sau đó thổi một hơi vào lỗ tai cô ta. “Chị có biết tin này là ai cho em đăng không? Hơn nữa chị chắc chắn là muốn đuổi em không?”
“Cô có ý gì?” Tiếu Viện đột nhiên túm lấy ống tay áo Giản Ái.
“Chị tự xưng là vị hôn thê của Diệp Tu, vậy mà cả tâm tư của anh ta cũng đoán không ra, đúng là uổng công cho chị khi mang cái danh cô dâu tương lai của Diệp gia.” Giản Ái hất cô ta ra.
Tiếu Viện dữ dằn trừng cô, trong ánh mắt nhuốm một màu máu đỏ tươi: “Cô nói cho tôi biết, lời của cô rốt cuộc là có ý gì?”
Tổng biên tập Đinh xoa xoa tay, cử chỉ có hơi bức rứt nhìn hai người tranh chấp, đàn ông không nên nhúng tay, nên sớm mượn cớ lén đi ra ngoài.
Giản Ái mở miệng, nói từng chữ rõ ràng, “Có ý gì hả?” Cô đá cái thùng rác bên cạnh, để nó lăn đến bên Tiếu Viện, nước bẩn từ trong đó cũng chảy xuống theo: “Ý của tôi chính là muốn nói, chị còn không bằng cái thùng rác này, nó ít ra còn có thể đựng được rác thải. Còn nữa Tiếu Viện, tôi nói cho chị biết, đừng tưởng tôi không hé răng là tôi sẽ chịu đựng việc năm đó chị đã làm với tôi.”
“Cô dám nói như vậy với tôi!? Cô có biết tôi là ai không?” Tiếu Viện tóm lấy áo Giản Ái, lột cái vẻ mặt cao quý tao nhã đó xuống. “Chuyện năm đó cô biết thì đã sao, bây giờ cô cũng chỉ là con kiến dưới chân tôi thôi. Thấy không…” cô ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ nói muốn đuổi cô, sếp cô ngay cả một câu cũng không dám nói liền làm theo, cô nghĩ cô là ai, cô có thể làm gì được tôi?”
“Nhã nhặn một chút, nếu bị Diệp phu nhân nhìn thấy, chắc chắn bà ấy sẽ rất hối hận vì ánh mắt năm đó của mình.” Giản Ái chậm rãi phủi tay Tiếu Viện xuống: “Tiếu Viện, mặt chị tuy là cũng đẹp, nhưng sự thật trong lòng mọi người đều biết rất rõ, tuy là chị mang cái danh vị hôn thê của Diệp Tu, nhưng anh ta từ trước tới giờ chưa từng thừa nhận.”
Lời nói cực nhẹ lại giống như ngọn lửa cực nóng khiến lục phủ ngũ tạng của Tiếu Viện trong nháy mắt hừng hực bừng lên một đám lửa.
“Nói tới đây thôi.” Giản Ái kéo cửa văn phòng cũng không quay đầu lại nói, “Chị tự giải quyết cho tốt đi!”
Nhìn theo bóng dáng cô, móng tay Tiếu Viện bấu chặt vào khung cửa, “Một con chó săn làm việc dưới tay Hân Nhiên, chạy mấy cái tin tức mà cũng có ngày cả gan giở cái giọng đó với mình. Dám nói như vậy thì đúng là cả con đường sống cũng không giữ lại cho mình.”
Sau khi nói xong, cô ta tiếp tục khép cửa lại, sau đó lấy di động bấm một dãy số.
Bên kia, Giản Ái từ văn phòng đi ra tay chặt thành quyền, dáng vẻ chẳng khác nào ngọn núi lửa lúc nào cũng có khả năng bùng nổ!
Tổng biên tập Đinh thấy cô khí thế hiên ngang gặp thần chém thần thì lập tức giống như con rùa đen rút đầu trốn vào trong phòng nước.
“Lão sếp thối, có vấn đề là chỉ biết rụt đầu vào mai.”
Tìm không thấy tổng biên tập Đinh để phát tiết, Giản Ái chửi thầm một câu rồi bắt đầu đi đến chỗ của mình thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, cô ôm hộp giấy hướng về phía cửa đi ra ngoài. Vừa đến ngoài cửa công ty đã va phải Từ Hành Phong vừa mới tới công ty.
“Cô làm gì đấy?” Nhìn Giản Ái ôm hộp giấy, Từ Hành Phong kỳ quái kêu lên.
“Bị đuổi rồi.” Giản Ái tức giận trả lời anh ta.
Bị đuổi??!! Từ Hành Phong hình như là nhìn thấy cả Tôn Ngộ Không từ trên mặt trăng ló ra: “Không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào?” Giản Ái đi tới đi lui đột nhiên phát hiện giày của mình mang bị lỏng, vì thế liền đặt hộp giấy trong tay vào tay Từ Hành Phong: “Tổng giám tài vụ bên công ty thời trang và trang sức Phi Điểu tự mình yêu cầu sếp đuổi, giờ thì có thể rồi chứ!”
“Gì! Công ty thời trang và trang sức Phi Điểu?” Từ Hành Phong đi ở phía trước cô đột nhiên chuyển tới trước mặt cô kêu lớn tiếng: “Trời! Đó không phải là…”
Rầm! Một tiếng xe sắc nhọn gầm rú như đoạt mệnh.
Từ Hành Phong khẽ nhếch miệng, quả đúng là không để mình nói cho hết một câu. Giản Ái đứng sững sờ như hóa đá. Con người nhanh chóng mở to phản chiếu bóng dáng Từ Hành Phong bị hất lên cao.
“Hành Phong!”
Chỉ nghe thấy một tiếng thét điên cuồng chói tai kia của Giản Ái bay lượn thật lâu giữa không trung.