Chương 36

Tiếu Viện đứng ở trước cửa thủy tinh nhìn Giản Ái ở trước cửa công ty kêu khóc ôm sòm lạnh lùng hất tóc, “Tôi cứ tưởng chuyện gì to tát nữa đấy! Hóa ra là chỉ là tai nạn giao thông? Con người không hôm nay thì ngày nào đó cũng chết sao mà phải kinh ngạc dữ vậy chứ?” Thái độ cô ta nhìn thì có vẻ khinh thường vậy đấy, nhưng ánh mắt lại biểu lộ một chút thất vọng —— Lại không tông được Giản Ái, đúng là thất bại.

Nhưng lời cô ta nói không hề nể nang như thế khiến ai nghe cũng khó chịu. Tổng biên tập Đinh nghe vậy hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn.

Trong lúc không khí bỗng nhiên đông cứng, Giản Ái xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm Tiếu Viện: “Ngậm cái miệng quạ đen của chị lại.” Trên người cô bắt đầu xuất hiện vẻ thô lỗ. “Cậu ta chưa chết, nếu chị còn nói cậu ta chết nữa thì người chết sẽ là chị đấy.”

“Ôi chao! Căng thẳng vậy làm gì? Té ra cậu ta là người yêu cô à!” Tiếu Viện khí thế càng lớn cười sâu xa, giọng điệu miệt thị tới cực điểm: “Muốn tôi chết sao? Đây này, đến đây đi! Để xem cô có dám đυ.ng đến một sợi lông của tôi hay không.” Cô ta nhìn ánh mắt Giản Ái giống như con khỉ đứng ở ngoài rào chắn xem xiếc thú, cũng dùng đủ vẻ ngạo mạn ra biểu hiện thân phận ưu việt của cô ta.

“Mẹ nó chứ,” Giản Ái thật sự nhảy dựng lên.

Tổng biên tập Đinh lập tức giữ chặt lấy cô: “Đừng kích động, đừng kích động!”

“Đừng có cản tôi!” Giản Ái nhe răng nanh ra gằn từng tiếng: “Chị ta không phải là thân phận tôn quý sao? Tôi đây sẽ dùng cái mạng cùi ra đổi lấy cái thi thể thanh nhã của chị ta. Sao tôi tính vậy được chứ.” Giọng điệu lạnh lẽo cắt vào tận xương, lọt vào tai nghe buốt buồn buột.

Tổng biên tập Đinh nhìn thoáng qua Tiếu Viện, lập tức buông tay ra, Giản Ái nổi trận lôi nhảy vọt qua.

“Cô dám!” Tiếu Viện mặt mày biến sắc.

Lời còn chưa dứt, cái thùng đựng nước bẩn bên cạnh đã ùn ùn trút xuống đầu cô ta.

“A!”

Trong đồn công an, Tiếu Viện khóc sướt mướt chờ luật sư của Thư Mai đến. Còn bên kia tổng biên tập Đinh cũng đang tươi cười nói với anh công an: “Giản Ái không cố ý.” Ông ta kể sơ qua hành động cố ý của cô. “Tôi ở bên cạnh đều nhìn thấy mà! Là cô Tiếu làm quá lên thôi. Anh cũng biết một thiên kim cao quý như cô ấy thì ngay cả cảm mạo xước da cũng thành chuyện lớn quá chừng. Đồng chí ơi, mau thả Giản Ái ra đi, tôi có một cấp dưới bị tai nạn giao thông, bọn tôi muốn mau chóng đến xem cậu ta thế nào.”

“Đinh Chính Nhân!” Tiếu Viện hổn hển gầm rú: “Cô ta còn đánh tôi, sao anh lại không nói vậy.” Nói xong cô ta mở ta, để lộ vết bầm tím trên mặt. “Anh mà còn nói dối nữa, cẩn thận tôi kiện tạp chí các người phải đóng cửa đấy.”

“Ôi, bà cô của tôi ơi, vết thương trên mặt cô là do cô không cẩn thận bị ngã mới có đấy chứ, tiểu nhân tuy rằng đau lòng trước sự sống còn của tạp chí, nhưng mà nếu nói dối gây hiểu lầm thì lương tâm sẽ rất bất an! Tôi sợ sau này sinh con sẽ không được bình thường. Vì lo sự cho sự bình thường của con mình, tiểu nhân thực sự không dám nói dối.”

Khúc biến tấu này của tổng biên tập Đinh thành công chọc cho anh công an đang lấy lời khai cứ cười trộm không thôi.

Tiếu Viện túm túi da qua, cho tay vào tìm di động, “Luật sư, sao luật sư còn chưa thấy đến!”

“Luật sư đến rồi thì sao?” Một giọng nói trầm trong trẻo, bỗng nhiên vọng vào.

Diệp Tu đưa khóe mắt nhìn bộ dáng Tiếu Viện tóc tai bù xù. “Sao lại là anh? Luật sư đâu!”

Anh hững hờ cụp mắt lại, “Nếu ẩu đả một chút cũng phải mời luật sư thì còn cần công an để làm cái gì?”

Tổng biên tập Đinh vội vàng cúi đầu, dùng hết sức lực toàn thân mới nín cười được.

“Diệp Tu, em là vị hôn thê của anh, bị người ta nhục nhã anh cũng không quan tâm sao?” Tiếu Viện hổn hển dùng cái giọng nói bén nhọn gầm rú thành tiếng, vị công an bên cạnh liền lập tức bịt tai, động tác vô cùng thành thạo khiến người ta hoài nghi việc này ít nhất cũng đã diễn ra hơn mười lần.

“Cất ngay ba chữ vị hôn thê đó đi.” Diệp Tu nhàn nhạt mở miệng lại làm người ta không thể không thắc mắc. “Tôi chưa từng đính hôn với chị.”

“Tôi phải gọi điện thoại cho dì.” Cái giọng nói bén nhọn đó lại một lần nữa cao lên đến quảng tám, chẳng những anh công an mà cả tổng biên tập Đinh cũng thức thời bịt lỗ tai lại. “Là dì ấy đã trao nhẫn ngọc gia truyền của nhà anh cho tôi, đó là tín vật nhà anh chỉ truyền lại cho con dâu thôi đấy.”

Đôi mắt nhỏ của tổng biên tập Đinh đánh một vòng, rõ ràng là Tiếu Viện gọi người đến giúp cô ta trút giận, kết quả lại ầm ĩ thành trò cười cho thiên hạ, không nhân lúc rối loạn này thì phải đợi đến khi nào. “Đồng chí công an, vất vả cho các anh rồi. Anh xem, việc nhà của cô Tiếu chúng ta không tiện tham gia, chi bằng như vậy đi, tôi bảo lãnh cho Giản Ái ra trước, có vấn đề gì, chờ cô Tiếu giải quyết xong việc nhà rồi hẵng nói.”

“Ai nói đây là chuyện nhà của tôi?” Ánh mắt Diệp Tu bắn ra tia nhìn như muốn cắn người, bộp một tiếng, anh thẳng tay ném một tập tài liệu lên bàn: “Tôi đến nộp tiền bảo lãnh Giản Ái ra ngoài.”



Một hồi yên tĩnh, “Anh nói cái gì?” Thật lâu sau, từ miệng Tiếu Viện lại truyền ra âm thanh chẳng khác nào dã thú đang tru, mất hết cả hình tượng: “Anh không phải là đến đưa tôi về sao?”

Diệp Tu nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi có nói vậy sao?!”

Mẹ ơi! Tình thế chuyển biến quá nhanh. Trán tổng biên tập Đinh cũng toát cả mồ hôi lạnh.

“Tổng biên tập Đinh về trước đi!” Diệp Tu hòa ái nói với ông ta: “Hôm nay cám ơn anh, còn nữa anh yên tâm ngày mai Giản Ái sẽ tiếp tục đi làm, có cô ấy ở đó, tạp chí của các anh sẽ tuyệt đối không sập! Hơn nữa còn càng ngày càng thịnh vượng.”

Tổng biên tập Đinh nghe xong, lá gan lập tức co lại như hạt đậu, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

“Diệp Tu, mẹ kiếp, anh có ý gì?!” Tiếu Viện rốt cuộc không khắc chế được la to.

Diệp Tu siết chặt quai hàm, “Nhìn mà không thấy sao, hơn nữa chị có tư cách gì mà chất vấn tôi?” Anh nhìn chăm chú vào Tiếu Viện. “Cái nhẫn đó là mẹ tôi cho chị, chị muốn lấy thì lấy bà ấy đi, đừng có kéo tôi vào.”

Ánh mắt Tiếu Viện âm hàn như rắn độc nhìn chằm chằm anh, “Anh đừng có mà hối hận vì những lời anh nói lúc này!” Không khí nhất thời trở nên cứng ngắc dị thường!

Diệp Tu không đếm xỉa đến cô ta, chỉ tập trung làm thủ tục bảo lãnh Giản Ái ra. Cánh cửa mở ra, Giản Ái được dẫn ra ngoan ngoãn đến lạ thường.

“Đi thôi!” Diệp Tu vuốt vuốt tóc cô.

“Uhm!” Trong mắt cô hiện lên một tia quỷ dị, lúc mọi người không kịp đề phòng, cô như tia chớp nhào về phía Tiếu Viện, đồng thời thuận tay vớ lấy cái gạt tàn trên mặt bàn vẽ nên một đường cong thê lương.

Tiếu Viện nhất thời kinh hoảng liên tục thét chói tai. Bất ngờ là cái gạt tàn không nện lên đầu cô ta, mà là trên trán Diệp Tu. Anh không màng đến xử lý miệng vết thương, chỉ ôm chặt lấy Giản Ái còn đang giãy giụa. Giản Ái liều mạng vặn bung tay anh ra.

“Chị không là người! Chị là đồ máu lạnh. Chị mới đáng chết.” Vặn tay anh không ra, cô liền dùng sức bấu vào cánh tay, rồi cắn tay anh đến chảy máu, rất nhanh trong miệng cô liền ngập mùi máu tươi, bàn tay cũng đầy máu dinh dính.

Diệp Tu vẫn không động đậy tay, chỉ cúi đầu ở bên tai cô thấp giọng nói: “Người được tôi phái đi báo, hiện tại Từ Hành Phong đang nằm trong bệnh viện, chưa chết và cũng sẽ không chết, cô có cần phải lấy bản thân ra mà đền bù thế không?”

Giản Ái mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.

“Không phải là tôi muốn cử người giám sát cô, mà là cô ở cùng gã khác, tôi không yên tâm.” Khóe miệng của anh gian nan kéo ra một nụ cười: “Nếu cô còn muốn nổi điên, tôi rất có khả năng vì mất máu quá nhiều mà chết đấy.” Sắc mặt của anh quả thực trắng bệnh, từ trên trán có một đường rách rất lớn, máu tươi đầm đìa.

“Xin lỗi!” Giản Ái nhìn mà da đầu cũng run lên, “Bởi vì lỗi của tôi, không phải, là lỡ tay làm anh bị thương “

“Không sao,” Diệp Tu tiêu sái quệt vết máu trên trán, “Nhưng lần sau cô không được vì gã khác mà cầm gạt tàn đập tôi.” Anh kéo tay Giản Ái, “Đồng chí công an. Hiện tại vị tự xưng là vị hôn thê của tôi kia đã không lên tiếng, có phải đồng nghĩa với việc Giản Ái có thể đi rồi không.” Trong giọng nói của anh ẩn chứa ý cười kín đáo.

Nghe được lời này ngũ sắc đều nở hết trên gương mặt Tiếu Viện, cảm giác nhục nhã như thủy triều dũng mãnh đập vào ngực cô ta.

“Có thể.” Vị công an lấy lời khai cảnh sát chỉ ước gì việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

“Không thể?” Nhưng Tiếu Viện lại ngắt lời anh ta. “Diệp Tu đừng tưởng anh có tiền là có thể chi phối mọi việc!” Cô ta càng níu kéo càng khiến cô ta có vẻ ngu xuẩn.

“Không đồng ý? Được thôi!” Diệp Tu thoải mái xoay người, sau đó thong thả đi đến bên cô ta thì thầm: “Có muốn nhân tiện điều tra xem chân tướng vụ tai nạn giao thông xảy ra trước khi Giản Ái cùng chị ẩu đả ở nơi công cộng luôn không.” Tiếu Viện nghe mà lập tức toàn thân rét lạnh!

Nhìn thấy cô ta khẩn trương, nụ cười bên môi Diệp Tu càng rõ hơn: “Thoải mái chút đi, chân tướng tôi tạm thời chưa biết, nhưng mà tôi biết chắc chắn có liên quan đến chị, chị không phải nói tôi nhiều tiền sao? Có tiền đúng là tốt, muốn biết chuyện gì, cho dù là câu chuyện cũ thối tha của mười năm trước, chỉ cần có đủ tiền thì đều có thể đào ra được hết.”

Mặt Tiếu Viện hoàn toàn thất sắc!

“Chị Tiếu! Sao sắc mặt của chị lại thay đổi dữ vậy?” Diệp Tu ra vẻ kinh ngạc: “À! Thì ra chị đang khó chịu à, cũng muốn về sớm một chút à!”



Tiếu Viện cứng ngắc gật gật đầu.

Giản Ái ngẩn ra, cũng có chút mơ hồ hiểu rằng, cô ta thỏa hiệp nhất định là do bị Diệp Tu uy hϊếp, nhưng còn chưa kịp nghĩ tiếp thì Diệp Tu đã gõ nhẹ trán cô: “Còn không mau đi, chẳng lẽ cô muốn thấy tôi mất máu quá nhiều mà chết thật hả.”

Bọn họ đi rồi, Tiếu Viện mới nhìn theo bóng Diệp Tu cắn chặt khớp hàm, xem ra vị trí Diệp phu nhân này thực sự không vững, kế hoạch chỉ dựa vào bà già Thư Mai kia tuyệt đối không thể thành được, cho nên kế sách duy nhất hiện giờ chỉ có thể là đυ.c khoét của Phi Điểu nhiều tiền một chút, chuẩn bị sẵn sàng đường lui.

Ở một nơi khác, Diệp Tu sau khi đến bệnh viện liền đến khoa ngoại làm sạch cũng như băng bó vết thương, Giản Ái vẫn không yên lòng liền thừa cơ chuồn ra ngoài tìm bác sĩ trực ban hỏi tình hình của Từ Hành Phong.

“Lúc anh Từ ngã xuống sau khi bị hất văng lên, phần đầu đập trúng một hộp giấy các tông, nên chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi.”

Không đợi cô thở ra một hơi, Diệp Tu đã băng bó xong vết thương đi ra, dịu dàng nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt này lại có chút kỳ quái, có điều Giản Ái vì nghe Từ Hành Phong không có vấn đề gì lớn nên không chú ý thấy.

“Nếu anh Từ biết cái hộp giấy mà cô muốn anh ta cầm đã cứu mạng anh ta…” Anh đi đến bên Giản Ái sau đó nở một nụ cười chân thành: “Anh ta nhất định sẽ vô cùng biết ơn cô. Nếu lại biết cô quan tâm anh ta như vậy, tôi đoán anh ta sẽ muốn lấy thân báo đáp đấy.”

Giản Ái nhất thời cảnh giác quay đầu nhìn anh một cái.

“Thật đấy!” Diệp Tu uể oải cười: “Nếu tôi có một đồng nghiệp như cô, tôi nghĩ tôi cũng sẽ lấy thân báo đáp.”

Càng nói càng kỳ quái. Giản Ái sau khi hứ anh một tiếng, lại quay đầu hỏi bác sĩ, người bị thương ở trán phải chú ý những gì, có phải ăn kiêng hay không.

Ra khỏi bệnh viện thì trời đã bắt đầu chạng vạng tối, cả một ngày hết chứng kiến tai nạn giao thông, vào rồi ra đồn công an, lại còn hung hăn đánh người ta một trận khiến Giản Ái đã mệt đến đứt hơi. Vừa lên xe Diệp Tu liền lăn ra ngủ. Trong lúc xoay người theo quán tính cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Tay không thể động đậy! Chân cũng không thể động đậy! Cô mở to mắt, giãy giụa cử động người, hóa ra tay chân cô đều bị người ta trói chặt ở đầu giường và trên trụ giường. Không phải là cô đang nằm mơ đó chứ??!!

“Hello! Chào buổi tối Giản tiểu thư thân ái!” Diệp Tu đứng ở bên giường có chút thân sĩ khom lưng: “Ngủ ngon không?”

“Là… là anh biến tôi thành cái dạng này!” Giản Ái trong lòng xẹt qua một tia sợ hãi.

“Chính xác mà nói là cô đã tự biến mình thành như vậy.” Diệp Tu ngồi ở trên mép giường sau đó vươn tay, đẩy phần áo trước ngực cô ra, “Trời ơi! Là nội y màu hồng phấn, tôi còn tưởng nó phải đen như tim gan cô nữa chứ?!”

“Diệp Tu, buông ra.” Tên biếи ŧɦái chết tiệt!

“Không buông đấy, tôi muốn mở ngực cô ra xem, để xem bên trong đó có phải là tràn đầy Từ Hành Phong hay không?!”

Giản Ái suýt chút là bị dọa đến mất hồn mất vía. “Không phải!” Cô lập tức phủ nhận.

“Nói dối. Cô vì anh ta mà phải vào đồn công an, tôi còn chưa tính.” Diệp Tu cất giọng âm trầm, anh chỉ chỉ trán mình: “Vậy mà sau khi cô đập tôi bị thương cũng vẫn chỉ lo anh ta. Có thể thấy ở trong lòng cô, tôi còn thua cả cái đầu ngón chân của Từ Hành Phong.” Sau khi nói qua kẽ răng, anh cúi mạnh đầu cắn một cái lên bụng cô.

Giản Ái đau đến trừng mắt. “Bây giờ thật sự không có.”

“Vậy là trước đó có chứ gì!” Diệp Tu bắt đầu xé quần áo còn dư lại trên người cô.

Làn da Giản Ái trần trụi phơi bày ra bị hơi lạnh mạnh mẽ kí©h thí©ɧ cho da gà nổi dậy hết. “Hay là tôi hát một bài để anh nguôi giận nhé.”

“Ngây thơ!” Diệp Tu mạnh tay véo một cái, môi Giản Ái lập tức trào ra một tiếng la nhỏ, lúc miệng cô hơi nhếch lên, đầu lưỡi anh liền lập tức tiến vào trong miệng cô dùng sức mυ"ŧ lấy.

“Um!” Giản Ái hơi nghẹt thở dùng sức lắc đầu một cái.

Diệp Tu dùng sức xoay đầu cô lại phẫn nộ nói: “Còn nói hiện tại cô không nghĩ đến anh ta, không nghĩ đến anh ta thì lắc đầu làm cái gì.”

Oan uổng mà đại nhân!