Chương 29

Khách sạn cao cấp 4 sao ở cốc Phiêu Lưu mà Diệp Tu thu mua, tuy nói là hạng bốn sao, thực tế chỉ là chiêu quảng cáo, trên thực tế thì kém quá xa tiêu chuẩn hạng bốn sao, lúc này tuy là tháng sáu tháng bảy mùa du lịch, nhưng số người vào ở chỉ được 46 – 47%.

Nhưng nghe bộ dạng quản lí khách sạn phóng đại, khóe miệng Diệp Tu vẫn cong lên một nụ cười mỉm không chê vào đâu được, chỉ ánh mắt là trầm tĩnh. Cũng không bị nguyện vọng xin được đầu tư thêm những khoản gì đó của quản lí khách sạn quấy rầy.

Trong lúc nói chuyện thang máy dừng lại, một cô gái từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt tươi cười nói với cô bạn bên cạnh: “Đến buổi liên hoan đốt lửa trại đi, có một bác người bản địa nhìn thấy cái cô ở cùng mình tự đi một mình ra ngọn núi phía sau cốc Phiêu Lưu thám hiểm đấy.”

“Thật chứ?” Cô bạn gái kia bịt miệng la lên: “Nhìn cái đầu cô ấy bé bỏng thế mà lá gan cũng lớn thật. Nhưng mà lúc ở trên xe mình nghe cô ấy nói, cô ấy là phóng viên đến đó! Chẳng lẽ cô ấy làm phóng viên làm đến điên dại rồi.”

Một tia lãnh ý dường như xẹt qua hai hàng lông mày Diệp Tu, nhưng chưa kịp nghĩ đến vấn đề khác, thang máy đã dừng lại, quản lí khách sạn chìa tay mời anh đi vào đại sảnh. Vừa bước vào đại sảnh đã thấy chỗ đó được treo mắc băng lụa màu khắp nơi, rõ ràng là đã qua tân trang tỉ mỉ.

“Hoan nghênh tổng giám đốc Diệp.” Hai hàng nhân viên ngay ngắn chỉnh tề chia ra đứng trước quầy lễ tân, nhiệt liệt răm rắp hô khẩu hiệu.

Lúc này, quản lí khách sạn luôn cùng đi với anh khẩn trương quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tu, dường như hơi sợ nhìn thấy vẻ bất mãn trên mặt anh.

“Phiền anh hao tâm tổn trí rồi.” Đối với vẻ mặt của quản lí khách sạn, Diệp Tu tất nhiên đã nhìn quen. Cho nên vẻ mặt anh vẫn ôn hòa cười, quả nhiên anh vừa cười, sắc mặt của vị quản lý kia cũng thả lỏng hẳn. “Tổng giám đốc Diệp, thật ngại quá, tôi đã nói anh không thích như thế này, nhưng bọn họ vẫn tự tổ chức.”

Diệp Tu nghe vậy liền vội vàng gật đầu với hai hàng nhân viên: “Vất vả cho mọi người rồi.”

“Không vất vả!” Nhìn thấy Diệp Tu tao nhã đúng như lời đồn, hai hàng nhân viên lại càng nhiệt tình hơn.

Lúc này Diệp Tu nói với quản lí khách sạn ở bên cạnh, “Tôi rất vui về sau có thể có thể cùng làm việc với anh.” Anh đưa tay bắt tay quản lí khách sạn, “Những chi tiết khác, ngày mai chúng ta bàn tiếp.”

Ra khỏi khách sạn, ngọn gió đêm lạnh lẽo liền ập tới, trong đêm đen, sương mù từ từ phủ quanh ngọn núi nhìn từ xa như thể đã tan vào mây, khí thế dường như muốn bao trùm cả không trung, Diệp Tu mở di động, trên màn hình di động không có biểu tượng sóng. Bên ngoài khách sạn đã có hơn mười chiếc xe đang đậu, chỉ chờ anh lên xe liền đồng loạt chạy đi.

“Tổng giám đốc Diệp,” Diệp Tu quay đầu, đi lại gần chiếc xe gần anh nhất đang có người hạ cửa sổ xe xuống, Hân Nhiên ló đầu ra, đôi mắt nước lay động, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ: “Nghe nói đặc sản gà chạy bộ của thành phố Viễn Thanh này rất ngon, hiện tại tôi chỉ muốn anh ra lệnh cho chúng tôi nhanh chóng xuất phát đi thôi!”

Diệp Tu gương mặt vẫn tươi cười, nhưng chân đã bước về phía trước: “Vậy sao, tôi đây đúng là phải nhanh chóng cho mọi người xuất phát thôi!” Tuy nụ cười rất ấm áp, nhưng thái độ xa cách đến lạnh nhạt như vậy lại khiến người ta không dám tiến gần thêm một bước.

Lúc này những cú đêm đậu trên những ngọn cây trong ngọn núi phía sau cốc Phiêu Lưu đã không chịu nổi cô đơn mà cất tiếng, ngay tức khắc liền có tiếng vọng lại từ trong khe núi xa xa. Những đám mây trên trời nhẹ nhàng tản ra thành một lớp sương mỏng manh che phủ bầu trời đêm, ánh trăng bàng bạc cũng lập tức lẩn vào trong mây.

Diệp Tu nói với Hân Nhiên xong lại đi thong dong về bên xe mình, nhưng, hai cô gái đi cùng thang máy với anh lúc nãy lại đi ngang qua.

“Đúng á! Gan cô ấy lớn cũng là vì đã trải qua rất nhiều chuyện, đừng nhìn cô ấy họ Giản mà nghĩ cô ấy đơn giản nhé!”

Những lời này không hề báo động trước mà vang lên bên lỗ tai anh, ánh mắt Diệp Tu lúc này cũng nặng nề chẳng khác bầu trời đêm, nhìn không thấu được sự hoang mang ở trong đó. Tiếng gió rít qua bên tai, đôi chân thon dài của Diệp Tu trực tiếp rảo bước tiến vào trong xe, chỉ trong khoảnh khắc trước lúc vào xe, anh giương mắt nhìn lên khe núi xa xa rồi dứt khoát đóng sập cửa lại, đoàn xe bắt đầu lăn bánh.

Nhưng đoàn xe còn chưa kịp đi xa, Diệp Tu đã chật vật thở hổn hển cầm áo vest chạy trở lại, vượt qua con đường đầy cây cỏ râm ran tiếng côn trùng, hai bên đường những tán đại thụ cao ngất xào xạt trong gió, lá vàng lưu luyến không chịu rời cành, lác đác những bông bồ công anh xoay tròn trong gió đêm, hóa ra cho dù có đi nhiều đến đâu thì trái tim vẫn đặt nơi chốn cũ.

Trên núi.

Giản Ái ở trong hố bó gối tựa cằm lên đầu gối. Nghe tiếng gió vù vù càng khiến cô sợ hãi tim đập bình bịch. Ở trong khe núi này, đến tiếng cú đêm thỉnh thoảng đậu lại trên cành cây cũng có thể dọa cô sợ tới xanh mặt. Lúc này Giản Ái nhớ tới một câu chuyện truyền thuyết bà ngoại đã kể hồi xưa, ở trên núi, nếu thấy ai đó gọi cháu thì dù thế nào cháu cũng không được đáp lại. Bởi vì đó là quỷ núi đang tìm người thế thân. Hơn nữa giọng càng giống giọng người quen thì càng không được đáp lại.

“Giản Ái!!!!!!!!!”

Trong gió đêm quả nhiên mơ hồ vọng đến tiềng ai đó gọi cô.

Không được đáp lại, không được đáp lại.

Giản Ái khϊếp vía cắn chặt môi, toàn thân sợ tới mức run lên như lá rụng.

“Giản Ái!!!!!!!!!!!!!”

Sợ quá, sợ quá đi!!

Nhịn không được, nhịn không được.

Haizz, quỷ núi vì sao lại không chịu buông tha cho cô cơ chứ, cô đã đủ đáng thương lắm rồi mà.

Sợ hãi không thể nào tin được, khắp nơi tối tăm không có chỗ để trốn, khiến cô có cảm giác cả người mình như đang bị vùi sâu vào cái hố tối om không ánh sáng. Cho nên Giản Ái mất kiên nhẫn thật không tiền đồ mà khóc nức nở, lại còn khóc rất lớn tiếng.



Hu hu! A..a….a….a!

“Đồ ngốc nhà cô quả nhiên là bị ngã ở trong này!”

Một câu nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu.

Xong rồi, xong rồi, quỷ núi kia nhất định là dùng giọng người quen để mê hoặc cô rồi.

“Cô còn ngồi đó làm gì? Còn không bắt lấy dây thừng.” Một luồng sáng rọi từ trên đỉnh đầu cô xuống. Hơn nữa hình như có thứ gì đang được thả xuống.

Ảo giác nhất định là ảo giác!

“Đồ ngốc nhà cô càng lúc càng ngốc rồi! Có muốn người ta kéo cô lên không hả!”??!!

Hu hu. Giản Ái được lôi ra khỏi hố vẫn chưa đứng vững được.

Diệp Tu lấy tay lau đi bùn đất trên mặt cô sau đó rít gào như sấm nói: “Đầu heo! Tối như vậy rồi mà còn đi leo núi, cả heo nó cũng sẽ cười nhạo cô.”

Bị anh lớn tiếng mắng khiến Giản Ái sợ tới mức suýt chút ngã lại vào trong hố: “Hix… nghe nói nơi này… hix… sẽ xảy ra chuyện độc nhất vô nhị!”

“Giờ thì nhìn thấy chuyện độc nhất vô nhị chưa?” Diệp Tu dữ tợn nghiêm mặt dùng sức siết tay cô: “Đầu cô làm bằng bùn sao?”

“Hu hu!”

“Còn khóc nữa! Còn không đi mau chút! Hả!”

“Hức tôi bị thương.” Người này rốt cuộc có thể thương hương tiếc ngọc không vậy.

Diệp Tu cõng Giản Ái lên lưng.

“Diệp Tu!” Giản Ái còn đang ngượng ngùng xấu hổ ở trên lưng anh ề à nói: “Lúc nãy ở một mình trên núi tôi đã rất sợ!”

“Cái đồ ngốc, cô nói thì cứ nói, có thể đừng cần quẹt nước mũi lên cổ tôi được không.”

“Hix đó là mồ hôi… hix không phải nước mũi. Diệp Tu, chỗ này thật tối!” Giản Ái vừa khóc vừa nói.

“Buổi tối không tối thì khi nào thì tối!”

“Lúc ngủ hix mới tối.”

“Sợ tối à!” Giọng điệu Diệp Tu nhất thời không khống chế được mà có chút hung ác: “Vậy cô cứ đi mà nhắm mắt lại.”

“Hix… anh là muốn bắt tôi ngậm miệng lại chứ gì! Nhưng mà tôi không khống chế được, hu hu hu!” Quả nhiên Giản Ái không khống chế được lại khóc lớn tiếng. “Hu hu hu, hức hức…”

“Được rồi, đừng khóc nữa, cô nhắm mắt lại đi, tôi hát cho cô nghe!”

Giản Ái khóc đến không dừng được miễn cưỡng nói “ừ”.

“Em gái cầu vòng ân ai yo.”[1]

Giản Ái được Diệp Tu cõng trên lưng bật cười một tiếng.

“Bộ dạng xinh xắn như vậy ân ai yo!” Những con đom đóm trong những lùm cây bên người Giản Ái bay ra lượn vòng giữa không trung.

“Cái miệng anh đào nhỏ nhắn ân ai yo!”

“Nhỏ xíu như vậy ân ai yo!”

Làm khó anh phải phát ra những âm thanh kỳ quái này.

Giản Ái nhắm mắt lại tựa vào cổ anh. Lúc này cô cảm nhận được điều gì đó như một nhịp tim đập, khiến cô như bị một cảm xúc gì đó khe khẽ, mềm mềm nhẹ nhẹ, bắt đầu từ từ bao phủ.



Khe núi im ắng, ở phía sau nhân viên khách sạn cũng lên núi, những ánh đèn trong tay lấp lóe rực sáng. Đường mòn hai bên chằng chịt cây tạp, dưới ánh đèn chiếu lên lại giống như rơi xuống những lớp bột mịn, tỏa ra khắp chốn âm u. Nhìn thấy Diệp Tu cõng ai đó trên lưng, bọn họ ở phía sau bất tri bất giác đỡ ở phía sau. Giản Ái vẫn luôn bò trên lưng anh khẽ nhếch môi ngủ thật say, còn có hơi khe khẽ nức nở. Diệp Tu cúi đầu vỗ về trấn an trên cánh tay cô đang ôm lấy anh.

Lúc này quản lí khách sạn rớt lại phía sau nghĩ rằng anh đã mệt, cho nên nhanh nhảu tiến lên nói: “Cô ấy ngủ rồi đúng không? Ngủ say lắm, tổng giám đốc Diệp, để tôi cõng cho.”

Ông ta ra tay rất nhanh, nhưng lại làm sắc mặt Diệp Tu đại biến trừng ông ta.

“A tôi vô cùng xin lỗi!” Vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng sợ. Diệp Tu đột nhiên biến sắc khiến quản lí khách sạn sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vội buông tay lắp bắp nói xin lỗi, khóe mắt đảo qua thấy một số người đã đèn đóm sáng rực lục tục xuyên qua màn sương chạy tới, ông ta vội vã nói sang chuyện khác: “Nghe tin tổng giám đốc Diệp lên núi, người của anh cũng đã cùng chạy tới.”

Diệp Tu lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn những bóng dáng đang từ xa xa chạy tới, gương mặt anh bất giác lạnh hẳn: “Bảo bọn họ về đi, không được phép làm chậm trễ công việc ngày mai.”

“Nhưng là có mấy người cứ nhất quyết đòi tới.” Đặc biệt là cái cô quản lý tên là Hân Nhiên kia, ông liếc mắt nhìn Diệp Tu một cái muốn nói lại thôi.

Diệp Tu hừ lạnh một tiếng mất kiên nhẫn nói: “Muốn tôi lặp lại lần thứ hai sao?”

Giữa công việc và mỹ nhân khóc thút thít, quản lí khách sạn lựa chọn công việc. Cho nên sau khi dặn người ở lại chiếu sáng cho Diệp Tu xong, ông ta chạy chậm một mạch xuống chân núi.

“Vì sao muốn chúng ta trở về chứ!” Hân Nhiên đang chờ ở chân núi nước mắt lưng tròng nói. “Chúng tôi rất lo cho tổng giám đốc Diệp mà!”

Diệp Tu đột ngột nửa đường xuống xe đã sớm kinh động đến cảm giác nhạy cảm của Hân Nhiên, cô ta từ lúc Diệp Tu xuống xe liền nhanh chóng phản ứng lại, luôn canh chừng ở chân núi.

Nghe xong lời của cô ta, quản lí khách sạn chỉ dùng sức lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Diệp nói nếu không quay về thì cứ nghỉ việc đi, không sợ mất việc thì có thể ở lại giúp anh ấy.” Vẻ mặt của ông ta lúc này là bực mình vì “tốt bụng lại không được báo đáp.”

Cô ta còn muốn hỏi tiếp, lại bị tiếng ho khan nặng nề của quản lí Chu ở phía sau buộc ngừng lại. Hân Nhiên trong lòng lạnh buốt, nhưng không bộc lộ gì ra mặt, chỉ đưa cho quản lí khách sạn một tấm danh thϊếp nói: “Trên đây có điện thoại liên lạc của tôi, nếu bên tổng giám đốc Diệp có việc, xin nhớ gọi điện cho tôi, tôi phải báo cáo lại với người của công ty.”

Quản lí khách sạn nhận danh thϊếp liền nhân cơ hội vuốt tay Hân Nhiên một cái. Có việc cần phải nài nỉ ông ta nên Hân Nhiên không dám bỏ ra, chỉ quyến rũ liếc ông ta một cái sau đó rụt tay tránh ra, một cái liếc mắt này liền trực tiếp khiến lòng quản lí khách sạn mềm nhũn đến không rõ đông nam tây bắc.

Đợi đám người Hân Nhiên rời đi không bao lâu, Diệp Tu cũng cõng Giản Ái đi trở về khách sạn dưới chân núi. Sau khi vào phòng, Giản Ái được anh chuyển sang bế, cô nửa người khom lại, vùi đầu vào trong lòng anh cất lên những tiếng uất ức. Một khát vọng đã lâu không thấy lặng lẽ dâng lên trong lòng Diệp Tu.

Bác sĩ bị người ta nửa đêm gọi dậy ho nhẹ một tiếng, đề nghị: “Diệp tiên sinh, cô ấy nằm như vậy sẽ rất khó chịu. Anh đặt cô ấy lên giường trước đi đã.”

Diệp Tu bình ổn lại tâm trạng đem nhẹ nhàng đặt Giản Ái xuống giường. Bác sĩ cầm kéo tiến đến cầm tay Giản Ái, lưỡi kéo sắc chuẩn bị cắt xuống.

“Ông làm gì đấy?” Diệp Tu quát to một tiếng.

“Cánh tay cô ấy bị thương, phải làm sạch miệng vết thương.” Trái tim vị bác sĩ cũng bị anh hù cho sợ tới mức đập loạn xạ, Diệp Tu lại chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó giật lấy cái kéo trong tay ông, tự mình ra tay cắt cổ tay áo của Giản Ái.

“Phải rửa sạch miệng vết thương.” Bác sĩ ráng hết dũng khí tiến lại, nhưng vẫn không dám tiến đến gần phạm vi Diệp Tu kiên quyết bảo vệ.

Diệp Tu nghiên cứu tay Giản Ái một chút, “Lấy thuốc nước lại đây, ông cứ nói, tôi sẽ làm.”

Á! Có người kháng nghị.

Giản Ái bị thuốc nước lạt kí©h thí©ɧ nên bắt đầu vùng vẫy: “Đau đau đau!”

“Bị thương mà không đau à!” Diệp Tu tiếp tục thô lỗ dùng miếng bông lớn bôi thuốc lên cánh tay rồi khuôn mặt của cô.

Hix! A….

Giản Ái hít vào mấy ngụm khí lạnh.”Nhẹ chút!”

“Không nặng một chút thì cái đầu heo của cô sẽ không chịu nhớ lâu.”

Nhưng mà bị một lượng cồn lớn phủ lên trên miệng vết thương khiến da mặt cũng có nguy cơ nứt rạn, Giản Ái đau đến chảy nước mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Diệp Tu liền xách cổ áo cô lôi cô nằm trở lại giường, anh dùng sức hơi lớn khiến cô suýt chút cắn nát môi mình, nhưng tay chân cô vẫn khua lung tung vài cái không chịu nằm xuống giường.

Bàn tay dài của Diệp Tu chụp tới thuận tay ấn đầu Giản Ái, miếng bông dính cồn mang theo mùi hương gay mũi tiến thẳng đến bên cái miệng đang gào thét của Giản Ái. Dưới tình thế cấp bách, Giản Ái há to miệng cắn lên mu bàn tay Diệp Tu. Diệp Tu nhất thời hổn hển dùng sức tách miệng cô ra.

Bị anh dùng sức mạnh cạy miệng, Giản Ái ngồi phịch ở trên giường, ngay cả im lặng hỏi trời xanh cũng không có sức. Sau đó, đầu lại bị Diệp Tu trước sau quấn mấy vòng băng gạc, Giản Ái giống như lão thần rùa chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén phát ra năng lượng sóng rùa ân cần thăm hỏi mười tám đời nhà anh.

Lúc này vị bác sĩ đứng ở xa xa muốn cười mà không dám cười. Hóa ra quý công tử thanh cao, ân cần trong truyền thuyết này lại là một anh chàng thô bạo.