Chương 47: Đà Điểu Vô Liêm Sỉ

"Dì Vân, chuyện này là..." Trần Nhiên ngơ ngác hỏi.

Dì Vân vẫn bình tĩnh như thường: "Có sao đâu. Mỗi khi tâm trạng không tốt Chi Chi đều như vậy, qua mấy ngày là tốt thôi."

Trần Nhiên ngẩn người. Cho nên, cái người lôi thôi lếch thếch vừa nãy, ăn mặc như một trạch nữ, miệng nhồi nhét đầy đồ ăn vặt chính là Trương Phồn Chi sao?

Hắn luôn có cảm giác có gì đấy không đúng, giống như có thứ gì đó tan vỡ.

Dì Vân cũng thấy là lạ, vội nói: "Thật ra ở nhà Trương Phồn Chi cũng rất giữ hình tượng, chỉ là khi nào tâm trạng không tốt, nó mới tùy tiện như vậy."

Dù cho dì Vân có nói thế nào, thì hình tượng ngầu lòi của Trương Phồn Chi trong mắt hắn cũng đã một đi không trở lại.

Nghĩ như thế nào thì cái người mặc áo ngủ hình con thỏ, miệng phồng lên khi nãy trông cũng rất giống một con hamster.

"Chuyện này thật là..." Trần Nhiên nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Trương Phồn Chi, lập tức cảm thấy đau răng.

Mình đã nhìn thấy được mặt bê bối của cô ấy, cô ấy sẽ không gϊếŧ mình diệt khẩu chứ?

"Trần Nhiên, cháu ngồi xuống trước đi, dì đi rửa hoa quả." Dì Vân bảo Trần Nhiên ngồi xuống.

Trần Nhiên vừa đặt guitar xuống thì chuông điện thoại vang lên.

"Ai bảo anh tới đây?"

Là tin nhắn của Trương Phồn Chi.

Trần Nhiên gãi đầu, nhìn cửa phòng Trương Phồn Chi.

Tôi ở ngay nhà cô, mà cô còn gửi tin nhắn wechat?

Suy nghĩ một lát, hắn trả lời: "Biết tâm trạng của cô không tốt nên tôi đến thăm."

"Tâm trạng của tôi rất tốt!"

Cô nhanh chóng trả lời, nhưng câu nào cũng thêm vào một dấu chấm than!

Dù ở cách màn hình, Trần Nhiên cũng cảm nhận được tâm trạng lúng túng của cô, hắn trả lời: "Thật ra, vừa nãy tôi cũng không nhìn rõ, tôi chỉ thấy một con chuột khổng lồ mà thôi."

Sau khi nói xong, Trần Nhiên cảm thấy khá giả tạo, vội vàng thu hồi tin nhắn.

Trương Phồn Chi: "..."

Cái anh này, nghĩ rằng thu hồi lại thì tôi không thấy sao?

Trần Nhiên lại nhắn tiếp: "Tôi mang guitar tới, định hát cho cô nghe."

"Không cần!" Trương Phồn Chi chỉ nhắn lại hai chữ.

Trần Nhiên: "Tôi thực sự đã cố gắng luyện tập rồi!"

"..." Trương Phồn Chi trả lời: "Anh về đi, ngày mai rồi đến!"

Trần Nhiên: "Ngày mai tôi không rảnh."

Trương Phồn Chi: "Thì khi nào anh rảnh hẵng đến!"

Trần Nhiên lại nhìn cửa phòng Trương Phồn Chi, nói: "Vừa nãy tôi thực sự không nhìn thấy."



Lần này, Trương Phồn Chi không trả lời nữa, rõ ràng là không tin.

Vừa rồi, cô còn ngây người, chậm chạp thu dọn đồ, trừ phi là bị mù, Trần Nhiên mới không nhìn thấy.

Trần Nhiên vốn định đi, bởi vì với tính tình của Trương Phồn Chi thì hôm nay cô ấy nhất định sẽ không ra khỏi phồng.

Nhưng đúng lúc này, giám đốc Trương lại trở về. Thấy Trần Nhiên muốn đi, ông vội giữ cậu lại, vì đã lâu cậu không đến.

Sau đó, Trần Nhiên bị giám đốc Trương kéo vào cuộc trò chuyện.

Nói chuyện một lúc lâu thì cũng đến giờ ăn cơm.

"Chi Chi vẫn đang ngủ hả? Trần Nhiên đến rồi, sao nó còn không ra nữa?" Giám đốc Trương nhíu mày.

Trần Nhiên nghĩ thầm, chỉ vì cháu ở đây nên cô ấy mới không ra đấy, nhưng ngoài miệng thì không nói: "Tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Cháu còn có việc, cháu đi trước, hôm nào cháu sẽ lại tới."

"Hôm nay được nghỉ, cháu còn có việc gì chứ. Dì Vân đã làm cơm tối rồi, cháu ở lại ăn đi!" Giám đốc Trương nói.

Trần Nhiên vội xua tay: "Chú, thực sự là cháu có việc. Bên điện nước xảy ra vấn đề nên chủ nhà hôm nay có hẹn gặp cháu, cháu còn phải đi gặp ông ấy."

Trần Nhiên đã nói đến vậy, giám đốc Trương cũng chẳng thể làm gì hơn, đành buông tha cho hắn.

Trước khi đi, Trần Nhiên cố ý đi đến cửa phòng Trương Phồn Chi chào: "Chi Chi, anh đi đây."

Một lúc lâu sau, bên trong mới phát ra một tiếng "ừm".

Trần Nhiên đi rồi, cô vẫn không chịu ra. Giám đốc Trương nhíu mày, con gái của ông sao lại bất lịch sự như vậy? Hay là bọn chúng cãi nhau rồi?

Ông nghĩ bụng lát nữa sẽ hỏi vợ mình xem sao.

Trương Phồn Chi ở trong phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa của Trần Nhiên, mới vén chăn, lộ ra khuôn mặt xinh xẻo.

Mặt của cô ửng hồng, cổ và vành tai cũng đỏ ửng, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.

Cô không thể ngờ Trần Nhiên sẽ đến vào lúc này. Bình thường trước khi đến đều nhắn cho cô một câu, hôm nay lại đột nhiên đến.

Trương Phồn Chi hít mấy hơi, cảm giác vô cùng lúng túng. Cô mặc một chiếc áo ngủ nhung hình con thỏ, nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhìn xuống cửa sổ, trông thấy Trần Nhiên đang vác chiếc guitar rời đi.

Lúc này, Trần Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lên trên. Trương Phồn Chi giật nảy mình, vội vàng trốn về sau, suýt chút nữa thì trượt chân.

Đợi đến khi cô đứng vững, đôi lông mày mới nhăn lại nhìn về phía cửa sổ thì Trần Nhiên đã đi mất.

...

Trở lại phòng, Trần Nhiên thực sự không biết phải làm sao.

Hắn muốn đàn trực tiếp cho Trương Phồn Chi nghe, bởi vì ở trước mặt, hai người còn có thể dễ dàng trao đổi.

Ví dụ như cô ấy muốn viết bài hát thành nhạc phổ thì việc hai người trao đổi trực tiếp, cũng sẽ tốt hơn nhiều so với nói qua điện thoại.

Nhưng ai mà ngờ, người da mặt dày như Trương Phồn Chi lại là một con đà điểu.

Được thôi, không thể gặp mặt hát, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác.

Trần Nhiên sầu não.

Nếu biết đằng nào cũng chỉ có thể ghi âm bằng điện thoại, hắn còn mất công qua đó làm gì, đúng là phiền toái!

Nhưng Trần Nhiên ghi âm mấy lần, đều phát hiện là thực lực bản thân không cho phép.



Mỗi lần đều xảy ra vấn đề giữa chừng, hoặc là sai giai điệu, hoặc là sai lời.

Dù sao thì không có kỹ năng cũng chỉ có thể như vậy.

Hắn giảm yêu cầu xuống, hát thử một đoạn.

Sau khi hát xong, hắn nghe lại mấy lần, nhưng đều có cảm giác không đúng.

Hắn lại hát lại lần nữa.

Liên tục thu đi thu lại rất nhiều lần, đến mức điện thoại cũng hết sạch pin, hắn đành phải cắm dây sạc, sau đó một hồi mới miễn cưỡng hoàn thành.

Hắn gửi bản ghi âm cho Trương Phồn Chi.

"Giai điệu tôi tự nghĩ ra, ca từ cũng viết xong rồi, cô nghe thử xem sao."

Gửi tin nhắn xong, hắn ném điện thoại qua một bên, đi uống nước. Hát suốt một thời gian dài như vậy khiến cổ họng hắn có hơi đau.

Bởi vì vấn đề về mạng nên Trần Nhiên vẫn chưa gửi được bản ghi âm. Trương Phồn Chi chỉ nhận được tin nhắn.

Cô ngỡ ngàng một lúc. Trần Nhiên có ý gì đây? Anh ta thực sự viết được giai điệu bài hát sao?

Cô nhớ lại lần trước Trần Nhiên đã nói, nếu như cô cần ca khúc, hắn có thể giúp một tay, còn nói là sẽ tự mình sáng tác.

Thực sự không phải đùa sao?

Trương Phồn Chi đang suy nghĩ, thì bản ghi âm được gửi tới.

Cô mở tệp ghi âm ra, dù cô cũng không ôm hi vọng gì với bài hát của Trần Nhiên, dù cho nó có khó nghe thì cô cũng không thể bỏ lơ thành ý của người ta được.

Bản ghi âm được mở ra, chỉ nghe thấy Trần Nhiên tằng hắng vài tiếng.

Hắn phải ghi âm một lúc lâu, giọng nói có hơi khàn nên phải ho để lấy lại tiếng.

Sau đó, âm thanh thanh thúy từ chiếc đàn guitar bắt đầu phát ra. Trương Phồn Chi cảm thấy lần này Trần Nhiên đàn tốt hơn, có vẻ là đã tập luyện qua rồi.

Khúc nhạc dạo vô cùng ngắn ngủi, sau đó là tiếng hát của Trần Nhiên.

"Nếu như sự kiêu ngạo không bị cơn sóng lạnh lùng của hiện thực dập tắt..."

"Thì làm sao có thể hiểu được phải cố gắng bao nhiêu mới đi được đến phương xa..."

Chất giọng của Trần Nhiên khá tệ, giọng hát bất ổn. Nếu như bình thường để Trương Phồn Chi nghe được, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Nhưng lần này, Trương Phồn Chi hoàn toàn không để ý đến chất giọng.

Lực chú ý của cô hoàn toàn đặt vào ca từ của bài hát.

"Nếu như ước mơ chưa bao giờ vụt mất..."

"Thì làm sao có thể hiểu được, người kiên trí sẽ có một đôi cánh vô hình..."

Lời bài hát này khiến cô vô cùng sững sờ.

Cô cầm điện thoại di động lên, đôi tay hơi run rẩy.

Đột nhiên không khí yên tĩnh, tiếng hít thở của cô vang lên rõ ràng...