Chương 33: Tôi Là Lâm Phàm

Hai mẹ con Trương Phồn Chi nói chuyện với nhau một lúc lâu mới chuẩn bị cúp máy,Trần Nhiên không đợi dì Vân cúp máy liền nhận lại điện thoại tùy tiện nói thêm mấy câu với Trương Phồn Chi rồi mới tắt đi.

Dì Vân cười:“ Cháu sợ dì xem nhật kí trò chuyện của hai đứa à?”

Trần Nhiên ngượng ngùng cười.

Đúng là sợ thật.

Cũng không phải trong nhật kí có gì đó không thể cho người khác xem.

Chủ yếu là nhật kí trò chuyện giữa hắn và Trương Phồn Chi đã dừng lại tại bốn ngày trước rồi.

Lúc nãy hắn còn nói mình và Trương Phồn Chi ngày nào cũng nói chuyện đấy,lỡ như bị dì Vân nhìn thấy thì thật là xấu hổ!

Dì Vân cũng không nói thêm,các đôi tình nhân nhỏ đều muốn có không gian riêng, sợ người ta thấy cũng là chuyện thường tình,bà nói:

“ Trần Nhiên à,cháu cũng biết Chi Chi sắp phát hành ca khúc mới,sắp tới nó sẽ rất ít khi về nhà. Cháu khoan dung nó một chút,tính tình nó không tốt,cháu cũng đừng cãi nhau với nó.”

Trần Nhiên nói:“ Không có việc gì đâu dì, con đến kênh giải trí, sắp tới cũng sẽ rất bận, mọi người cùng bận rộn.”

Lời Trần Nhiên nói cũng không phải là giả,ngày mai phải chính thức đến kênh giải trí làm việc,tấc cả những chi tiết của chương trình mới đều phải làm từ đầu,nhất định sẽ rất bận.

Dì Vân gật đầu nhẹ nhõm,càng cảm thấy Trần Nhiên rất hiểu chuyện.

Bà luôn có cảm giác Trần Nhiên đã là con rể của mình,càng nhìn càng cảm thấy Trần Nhiên chỗ nào cũng tốt.

Người thì đẹp trai, lại có bản lĩnh,tính tình cũng tốt,vừa lương thiện vừa hiểu ý người khác, lại còn không hút thuốc nữa.

Con rể tốt như vậy cho dù có thắp đèn l*иg cũng tìm không thấy.

Lần sau nhất định phải nói nhiều hơn với Chi Chi, công việc dù bận cách mấy đi nữa thì cũng đừng quên liên lạc với Trần Nhiên, bồi dưỡng tình cảm, con rể tốt thế này nếu như để người khác bắt đi mất thì biết làm thế nào?

Sau khi ăn cơm xong,Trần Nhiên từ chối lời mời ngủ lại qua đêm của hai vợ chồng giám đốc Trương,trở về phòng trọ.

Ngày mai hắn phải đến kênh giải trí làm việc rồi,trong lòng quả thực có chút khẩn trương. Mặc dù mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt nhưng hiện tại hắn ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không tài nào ngủ được. Hắn dứt khoát ngồi dậy,bắt đầu suy ngẫm về một số chi tiết của chương trình mới.

Dù sao thì hắn cũng đang rất rarnh rỗi,không biết ngày mai đến kênh giải trí sẽ như thế nào,lo trước để tránh khỏi hoạ.

……

Sáng sớm hôm sau.

Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo mà Trần Nhiên đã tỉnh trước.

Hắn dụi dụi mắt, vừa cầm điện thoại thì cùng lúc đó chuông báo thức cũng reo lên.

Sau khi thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi thì đến cả đồng hồ báo thức cũng chậm hơn hắn một bước.

Hắn ngáp một cái,lúc đánh răng, nhìn bên ngoài trời ngày càng sáng lên,lại bắt đầu một ngày mới.

Đài truyền hình.

Trần Nhiên đứng trong thang máy,thuần thục nhấn nút đến tầng lầu của kênh cộng đồng,sau đó hắn mới kịp phát hiện,liền ấn vào một con số khác.



Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn làm hắn thật ngượng ngùng.

Từ lúc hắn xuyên qua đến nay đều làm việc ở kênh cộng đồng,làm việc được mấy tháng nên hắn đã quen rồi.

Trần Nhiên đi đến phòng làm việc của giám đốc kênh giải trí, gõ cửa.

Bên trong là một người đàn ông đầu hói khoảng hơn bốn mươi tuổi,tóc còn lại xung quang vẫn đen nhánh,nhưng đỉnh đầu lại sáng bóng.

Đây là giám đốc của bộ phận chương trình Lưu Tiên Long,sau này ông ta sẽ là cấp trên của Trần Nhiên.

Trần Nhiên đáp:“ Xin chào giám đốc,tôi là Trần Nhiên,tôi tới để báo danh.”

Tính tình giám đốc Lưu khá ôn hoà,cười nói:“ Cậu là Trần Nhiên à? So với tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn, điển trai nữa,làm ở bộ phận này thật lãng phí,tôi thấy cậu phải đi làm minh tinh mới đúng.”

Trần Nhiên cười,lần đầu tiên gặp giám đốc đã khen hắn, làm hắn có chút xấu hổ.

“ Tôi đã xem bản kế hoạch của cậu,rất tốt,tự tôi viết cũng chưa chắc được như vậy, một mình cậu có thể so với cả tổ chúng tôi rồi,tại đài chúng ta trước giờ chưa từng có tiền lệ như vậy.”

Giám đốc Lưu vừa nói vừa dựng ngón cái với Trần Nhiên.

Giám đốc nói nửa thật nửa giả,tự nhận mình không viết được như vậy là thật nhưng so hắn với cả tổ thì hơi quá rồi.

“ Giám đốc, ngài quá khen rồi,tôi vẫn còn nhiều điều cần học hỏi thêm.”

Trần Nhiên đương nhiên sẽ không vì vài câu tâng bốc của giám đốc Lưu mà trở nên kiêu ngạo, cư xử tương đối khiêm tốn.

Sau vài câu chào hỏi,giám đốc Lưu nói:

“ Trước tiên tôi sẽ sắp xếp nơi làm việc cho cậu, đợi đến cuộc họp sáng mai sẽ cho cậu và mọi người làm quen với nhau.”

Trần Nhiên gật đầu,theo trợ lí rời đi.

Sau lưng hắn là giám đốc Lưu đang cười gật đầu,ấn tượng của ông đối với Trần Nhiên rất tốt.

Có thể viết ra một bản kế hoạch cực kỳ khả thi thì năng lực của Trần Nhiên không phải bàn cãi.

Sau đó là tính cách,bị ông tâng bốc như vậy mà vẫn không kiêu ngạo, thật là không hợp với tuổi tác,bất kể những biểu hiện kia là thật hay giả,ít nhất mặt ngoài thể hiện khá tốt.

“ Nhưng mà không biết Lâm Phàm suy nghĩ như thế nào,hi vọng cậu ta đừng làm ra chuyện thiếu suy nghĩ.”

Trong lòng giám đốc Trương thầm than một tiếng.

Ông là giám đốc bộ phận chương trình,bất kể lúc trước nghiêng về bên nào thì bây giờ thời gian chuẩn bị chương trình cũng tới rồi, ông cũng mong muốn mọi chuyện được thuận lợi.

Chương trình lần trước có rating không tốt,ông cũng rất lo lắng,hiện tại đương nhiên là hy vọng chuyên mục được tiến triển thuận lợi,hoàn thành xong công việc.

Trần Nhiên đi theo trợ lí đến nơi làm việc,phát hiện rất nhiều người đều nhìn về phía hắn.

“ Đây là Trần Nhiên đấy à?”

“ Đẹp trai quá ,không giống như trong tưởng tượng của tôi!”



“ Nhìn cậu ta trẻ quá đúng không?!”

Có vài người đang thầm thì bên dưới

Hiện tại không phải là thời gian tuyển người,người mới trong đài cũng ít,mọi người đều biết hôm nay Trần Nhiên sẽ đến, lúc này hắn đang đứng phía sau trợ lí nên mọi người đều đoán ra được.

Mọi người ở kênh giải trí thực sự khá tò mò về Trần Nhiên. Trước đây mọi người ai cũng không biết hắn nhưng từ hôm qua đến giờ tên của hắn như sấm vọng bên tai.

Trước giờ chương trình mới đều do Lâm Phàm chịu trách nhiệm chính, hôm nay đột nhiên lại bị người khác cướp mất,bọn họ tất nhiên cảm thấy tò mò.

Trần Nhiên đối mặt với những ánh mắt tò mò của mọi người,gượng cười gật đầu.

Thuận lợi đến bàn làm việc của mình,cũng không có cảm giác bị mọi người dòm ngó thái quá,Trần Nhiên thở nhẹ một hơi.

Việc hắn đến đây chỉ như một khúc nhạc đêm,nên làm việc thì làm việc,thỉnh thoảng cũng có một vài cô gái bàn tán:

“ Thật sự chọn kế hoạch của anh ta mà không phải của chủ nhiệm sao?”

“ Cũng có chút đẹp trai đó……”

“ Không ngờ người mới của bộ phận chúng ta lại đẹp trai như vậy……”

Những người nam khác trong phòng cảm thấy trong lòng chua xót,con gái thật dễ thay đổi.

Hôm qua còn nói rằng dù kế hoạch của Trần Nhiên có tốt đến đâu đi nữa thì họ cũng không phục,chỉ phục Lâm Phàm.

Một bộ dáng cùng chung kẻ thù, như một đội nữ binh sắp đánh trận tới nơi.

Hôm nay trông thấy người mới đẹp trai như vậy liền quay đầu tạo phản?

Người ta muốn thay đổi đều có dấu hiệu báo trước, các người thay đổi thì ngay cả dấu hiệu cũng không có!

Quá thực tế rồi!

Nhưng thật ra cũng không thể không trách họ được.

Chủ yếu là ngoại hình của Trần Nhiên thật sự rất hơn người,nhìn bọn họ mà xem,người thì hói đầu,người thì lôi thôi,họ nói nhìn người mới cảm thấy bổ mắt cũng không sai.

Cũng như đàn ông nhìn thấy phụ nữ đẹp liền không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều một chút.

Thật sự mà nói thì háo sắc không phân biệt nam nữ,đều là bản tính cả.

Đúng như Trương Phồn Chi đã nói, bản chất con người là theo đuổi những điều đẹp đẽ, bất kể giới tính.

……

Lúc Trần Nhiên đang ngồi,đột nhiên cảm thấy chung quanh tối đi,ngẩng đầu nhìn xem liền nhìn thấy một thanh niên tóc để hơi dài, mắt đeo kính, tuổi chừng hai chín,hỏi hắn:“ Cậu là Trần Nhiên?”

Trần Nhiên không biết người này là ai, đứng dậy đáp:“ Xin chào, tôi là Trần Nhiên.”

Người thanh niên nhìn Trần Nhiên, đôi mày đang nhíu lại cũng giãn ra,sắc mặt có chút phức tạp.

Anh ta vươn tay ra:“ Tôi là Lâm Phàm.”