Chương 32: Con Không Sợ Trần Nhiên Chạy Mất Sao?

Trần Nhiên gọi về báo cho người nhà biết tin vui này.

Thứ bảy còn vội vội vàng vàng rời khỏi nhà, trong mắt ba mẹ đây chắc chắn là vì nhu cầu công việc.

“ Vậy có nghĩa là con sắp vào làm việc ở kênh giải trí à?” Trần Tuấn Hải hỏi.

Trần Nhiên đáp:“ Trong tuần này con sẽ đến kênh giải trí bắt đầu làm chương trình mới.”

“ Như vậy thì tốt.” Trần Tuấn Hải cảm khái một câu.

Ông không hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này là như thế nào, chỉ biết đây là chuyện tốt.

“ Vì chuẩn bị cho chương trình mới nên khoảng thời gian này cần thường xuyên tăng ca,có thể vài ngày tới con sẽ không có thời gian về nhà.” Trần Nhiên có chút áy náy nói.

Lần này về nhà rồi lại đi một cách gấp gáp, không có nhiều thời gian ở bên cạnh ba mẹ.

Trần Tuấn Hải nói:“ Nên lấy công việc làm trọng,nhà mình vẫn ở đây, không chạy đi đâu được,có thời gian lại về. Lúc này tăng ca nhiều, con phải chú ý nhiều hơn đến sức khỏe bản thân, đừng để bị bệnh.”

Ông không nhắc đến nên nghỉ ngơi thế nào, làm việc ra sao bởi vì ông biết không phải hắn muốn nghỉ ngơi là có thể nghỉ ngơi,chỉ bảo Trần Nhiên chú ý đến sức khoẻ nhiều hơn.

“ Con biết rồi ba,ba mẹ ở nhà cũng cần giữ ấm nhiều chút, nhà chỉ có hai người, nên cẩn thận một chút.”

“ Ừ, ba sẽ để ý.”

Hắn vừa muốn nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại vang lên.

Là giám đốc Trương.

Ông phiền muộn nói:“ Cháu chạy đi đâu rồi? Chú tìm khắp nơi mà không thấy cháu!”

Trần Nhiên đáp:“ Cháu vừa tan làm, hiện tại đang ở trên xe.”

Giám đốc Trương nói:“ Cháu đi gấp như vậy làm gì,chú vừa nói tin vui kia cho dì Vân cháu biết,bà ấy đã làm xong món ăn, chúng ta cùng nhau chúc mừng cháu.”

Trần Nhiên lắc đầu:“ Như vậy thì phiền dì Vân quá ạ.”

“ Cháu đang nói gì thế,chúng ta là người một nhà,có chuyện gì vui thì cùng nhau vui,làm gì có chuyện phiền hay không phiền ở đây. Nhanh lái xe đến đây, bọn ta đang chờ cháu.”

Giám đốc Trương nói xong, không chờ Trần Nhiên trả lời liền gác máy.

Trần Nhiên cười khổ một tiếng,hắn thực sự không muốn làm phiền dì Vân chút nào.

Mấy ngày nay hắn cũng không liên lạc với Trương Phồn Chi, giờ hắn lại đến Trương gia, dì Vân và chú Trương lại đối với hắn tốt như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất hổ thẹn.

Nhưng chú Trương đã nói vậy rồi, hắn chỉ có thể đi.



Lúc hắn đến nhà họ Trương,giám đốc Trương đang ngồi trên sô pha,còn đang hút thuốc.

Điều này thật không tốt,Trần Nhiên đến Trương gia mấy lần, chưa bao giờ thấy chú Trương hút thuốc.

Nhìn vào mắt Trần Nhiên, giám đốc Trương có chút ngượng ngùng, giải thích:“ Dì Vân của cháu nói hôm nay là ngày vui nên cho chú hút một điếu.”

Trần Nhiên cười một hồi, chú đang giải thích với cháu đúng không,cháu cũng không muốn nói với dì Vân là chú vừa xem ti vi vừa hút thuốc.

Tất nhiên là việc này cũng không thể giấu được dì Vân,giám đốc Trương cho rằng mùi trên người đã sạch sẽ rồi mới dám về nhà, nhưng mỗi lần ngồi gần ông, Trần Nhiên vẫn ngửi thấy một ít mùi thuốc lá.

Những người không hút thuốc đều rất mẫn cảm với mùi thuốc lá,làm sao dì Vân có thể không biết,chỉ là nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho ông.

“ Chú nói này Trần Nhiên, cháu có chuyện gì vậy,người ta đều là quen nhau càng lâu càng thân thiết, sao chú cảm thấy cháu lại càng ngày càng cẩn thận. Quan hệ của chúng ta là thế nào rồi, chú thấy cháu không nên như thế.” Giám đốc Trương liếc nhìn Trần Nhiên một cái, nói:“ Có phải cháu lại cãi nhau với Chi Chi rồi không?”

Trần Nhiên lắc đầu:“ Chú nghĩ nhiều rồi, bọn cháu không cĩai nhau, chỉ là mấy ngày nay cháu làm kế hoạch có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Giám đốc Trương nói:“ Mấy ngày nay quả thực là cháu quá vất vả rồi,nhưng mà chút vất vả này cũng đã thu được thành quả,vậy thì vất vả thế nào cũng đáng. Đến kênh giải trí,cháu đừng tỏ ra bình thường giống như khi ở kênh công chúng,ở đây có chú,bên đó thì không ai chiếu cố. Nên tranh thì tranh,nên nói thì phải nói,cháu nên biết rằng người hiền sẽ bị ức hϊếp, cháu đã có sẵn năng lực, giờ chỉ cần nhạy bén hơn một chút thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt cho cháu.”

Trần Nhiên cẩn thận nghe,tiếp thu lời nói mà gật đầu,từ lúc xuyên qua đến nay hắn đã thay đổi rất nhiều.

Dì Vân làm cơm xong,ba người cùng ngồi lại ăn cơm.

Giám đốc Trương nhìn trái nhìn phải,lắc đầu nói:“ Tiếc là Chi Chi và Như Ý không ở đây, nếu như hai đứa nó ở đây thì tốt biết bao.”

“ Như Ý vẫn đang đi học,ít nhất hai tháng nữa mới về được.” Dì Vân nói:“ Hay là bây giờ chúng ta gọi video call cho Chi Chi,cho nó nhìn Trần Nhiên một chút.”

Giám đốc Trương nói:“ Cho nó nhìn Trần Nhiên làm gì,tôi đoán chúng nó mỗi ngày đều nói chuyện riêng với nhau, ngược lại là chúng ta nè, đã lâu không gặp nó.”

Trần Nhiên ngượng ngùng cười,hắn và Trương Phồn Chi âm thầm liên lạc, đến điện thoại còn chưa gọi qua,gọi video call thì chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, thật sự không tìm được chủ đề để nói.

Nhưng nếu đang ăn cơm mà gọi cho Trương Phồn Chi thì không phải là làm cho cô ấy khó chịu sao?

Dì Vân không nghĩ nhiều như vậy,cầm điện thoại tìm tên Nhất Chi Độc Tú rồi gọi.

Bên kia nhận điện thoại,người xuất hiện không phải Trương Phồn Chi mà là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi,gương mặt trang điểm,tóc được búi lên,xem ra rất giàu kinh nghiệm,đây đúng là người đại diện của Trương Phồn Chi, Đào Lâm.

Đào Lâm từng gặp qua ba mẹ của Trương Phồn Chi,gương mặt liền cười tươi như hoa:“ Cháu chào dì Vân,Hi Vân đang biểu diễn,hiện tại không có thời gian gọi video call,đợi em ấy biểu diễn xong,cháu sẽ nói với em ấy,mọi người gặp mặt nhau trễ một chút được không?”

Chỗ Đào Lâm có chút huyên náo,thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hát của Trương Phồn Chi,chắc là đang tham gia chương trình gì đó.

Nét cười trên mặt dì Vân khựng lại,sau đó nói:“ Không sao, không sao, dì chỉ muốn nhìn nó một chút,nên lấy công việc làm đầu.”

Đào Lâm đáp:“ Đợi em ấy diễn xong cháu sẽ nói em ấy biết.”



Dì Vân gật gật đầu,nói một tiếng tạm biệt,sau đó ngắt video call.

Thấy tâm trạng dì Vân không tốt,Trần Nhiên nói:“ Hôm nay khi con nói chuyện với cô ấy cũng có nghe nói chuyện biểu diễn tối nay, là con đã quên mất chuyện này.”

Giám đốc Trương xua xua tay:“ Nó là một ca sĩ,thường xuyên tham gia chương trình này hoạt động kia,chúng ta đều hiểu cho nó. Trần Nhiên, cháu hãy cố nhường nhịn nó một chút.”

Ba người ăn được một lúc,âm thanh tin nhắn wechat của Trần Nhiên lại reo lên.

Là Trương Phồn Chi gửi tin,“ Anh đang ở nhà tôi à?”

Trần Nhiên đáp lại một câu:“ Đang ăn cơm.”

Sau đó, yêu cầu cuộc gọi video call lại đến.

Trần Nhiên ngạc nhiên, hắn còn đang nghĩ tại sao Trương Phồn Chi không trực tiếp gọi cho dì Vân, đến lúc này còn muốn diễn kịch.

Mở video call liền thấy khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm của Trương Phồn Chi,mặc dù trông rất đẹp mắt,nhưng trong video call lại không nở lấy một nụ cười,làm người ta nhìn vào liền cảm thấy có chút kì lạ.

“ Mẹ em lúc nảy vừa gọi video call cho em sao?” Trương Phồn Chi hỏi.

Trần Nhiên đáp:“ Lúc nãy dì Vân vừa gọi cho em,nhưng em không ở đó.”

Trương Phồn Chi:“ Lúc nãy đang biểu diễn,vừa mới diễn xong,đưa điện thoại của anh cho mẹ em.”

Dì Vân nhận lấy điện thoại, Trương Phồn Chi lại giải thích một lần:“ Lúc nãy vừa biểu diễn, không nhận được điện thoại của mẹ.”

“ Mẹ biết rồi.” Dì Vân hỏi:“ Mấy ngày nay bận lắm sao?”

Trương Phồn Chi gật đầu,“ Vâng, có chút bận,Con đang chuẩn bị phát hành ca khúc mới.”

Dì Vân cau mày,bà biết một khi Trương Phồn Chi muốn phát hành ca khúc mới thì rất lâu sau đó sẽ không có thời gian rảnh.

“ Bận xong thì quay về nhìn xem,con ném Trần Nhiên qua một bên, con yên tâm được sao?” Dì Vân hỏi.

Giám đốc Trương ở một bên nói vọng vào:“ Trần Nhiên biểu hiện rất xuất sắc,bây giờ được điều đến kênh giải trí rồi,nói không chừng một thời gian nữa sẽ lên ti vi,bên đó có rất nhiều mỹ nữ,con mà không về,Trần Nhiên sẽ chạy mất đó!”

Trần Nhiên ngồi ở một bên đang vô cùng ngượng ngùng,khi mọi người nói đến con, không thể đợi đến lúc con đi rồi nói được à, làm vậy con rất ngại đó.

Lúc này đây,cả người giống như một khúc gỗ.

Hai người giám đốc Trương muốn giúp hắn và Trương Phồn Chi cột chung lại một chỗ,mà Trương Phồn Chi thì lại muốn hắn ổn định tâm tình hai lão nhân gia.

Trần Nhiên cảm thấy có chút bất lực.

Trương Phồn Chi nghe giám đốc Trương nói xong,chớp chớp mắt,sau đó nói:“ Không sao đâu ạ,con tin anh ấy.”