Chương 28: Không Phục

Trong đầu Trần Nhiên nghĩ ra rất nhiều chương trình, nhưng hắn bị giới hạn bởi đài truyền hình địa phương, vì thế lúc đó đã lọc đi một số.

Chủ yếu là bị hạn chế về kinh phí. Một chương trình phong phú đa dạng cần rất nhiều kinh phí để chạy, mà kênh giải trí Triệu Nam lại phải tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ của mình. Kinh phí cho một chương trình chắc chắn không thể so sánh với truyền hình vệ tinh.

Cuối cùng, Trần Nhiên đã chọn một chương trình kết hợp giữa âm nhạc và câu đố, "Lyric Legend"!

Kiếp trước do đài truyền hình vệ tinh Chiết Giang sản xuất và phát sóng trong những năm đầu tiên, thành tích của chương trình luôn rất tốt.

Trần Nhiên chọn chương trình này, thứ nhất là vì thành tích.

Chương trình được phát sóng trên truyền hình vệ tinh, và thành tích đã được khẳng định.

Thứ hai là vì nó thú vị.

Chương trình "Lyric Legend" rất hay, ca hát, ghi nhớ, giải thưởng PK, những yếu tố này chưa từng lỗi thời.

Cuối cùng, chính là nguồn tài trợ.

Tuy là một chương trình truyền hình vệ tinh nhưng kinh phí của nó không thể so với các chương trình khác. So với công nghệ hiện nay thì chương trình này không đòi hỏi khắt khe dù là về thiết bị, hay sân khấu.

Hơn nữa, các chương trình quy mô lớn khác sẽ bị hạn chế do kênh địa phương, coi như đã bỏ phí một ý tưởng sáng tạo, đây là điều mà Trần Nhiên không mong muốn.

"Lyric Legend " không phải là chương trình truyền hình vệ tinh hàng đầu trong suy nghĩ của hắn, nhưng nó chắc chắn không tệ. Để nó lên kênh giải trí Triệu Nam, không nói đến nổi bật, ít nhất thành tích sẽ khá tốt.

Cân nhắc qua vài chương trình, Trần Nhiên mới quyết định dùng nó.

Trần Nhiên ăn cơm ở nhà giám đốc Trương, từ chối sự níu giữ của dì Vân, bắt đầu chạy ngược chạy xuôi.

Trên thực tế, với sự giúp đỡ của giám đốc Trương, anh có thể dễ dàng liên hệ với những KTV này, nhưng đối với loại chuyện này, anh nhất định phải đích thân làm.

Đến đây không chỉ để tìm dữ liệu, mà còn để hỏi về sự phù hợp của việc hợp tác.

Trần Nhiên không phải là người thích làm những việc vô bổ, đã đưa ra quyết định thì chắc chắn sẽ làm được.

"Alo, xin chào, tôi là người lên kế hoạch chương trình của kênh giải trí Đài truyền hình Thiệu Nam. Tôi đang nghiên cứu về thị trường của chương trình mới."

"À, vâng, tôi có mang theo ID nhân viên của mình. Nếu có thể, tôi có thể nói chuyện trực tiếp với ngài được không?"

"Vâng, tôi sẽ qua kia chờ ngài trước."



Trần Nhiên cúp điện thoại, đến giờ mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ.

Cả cái Thiệu Nam này, có vài chuỗi KTV quy mô lớn, hắn không vội, có thể từ từ nói chuyện với họ.

Mấy ngày nay, Trần Nhiên cũng tự tin sẽ bàn bạc thành công.

...

Ngay khi Trần Nhiên đang chạy đôn chạy đáo, thì tại nhà của Giám đốc kênh Kinh tế Lâm Quân, Lâm Phàm đang cau mày.

Hắn quay đầu lại, bất lực nói: "Bố, bố nói xem nhà đài nghĩ như thế nào? Con đã đọc được tài liệu về Trần Nhiên, cậu ta mới đi làm được vài tháng, con đã tham gia kênh giải trí mấy năm rồi, cậu ta dựa vào cái gì mà tranh giành với con?”

Lâm Quân đặt tách trà trong tay xuống, nhìn cậu con trai có phần bất mãn, lắc đầu: "Thái độ này của con là không được. Bố cũng đã đọc thông tin, dù thời gian Trần Nhiên nhận chức ngắn, nhưng lý lịch của cậu ấy không phải một tờ giấy trắng. Kênh công khai "Tiêu điểm Triệu Nam" hiện đang tăng chóng mặt và đây sẽ là một trong những chương trình trụ cột của tất cả các kênh địa phương trong tương lai, và chính cậu ấy là người đóng góp nhiều nhất cho chương trình này, vậy con nói xem cậu ấy dựa vào cái gì?

Lâm Phàm nói: "Con biết “Tiêu điểm Triệu Nam ", nhưng chương trình này không phải người mới có thể làm được. Giám đốc bộ phận chương trình của kênh công cộng là chú của cậu ta, chắc chắn phần lớn là công lao của ông ấy.”

"Bố của con là tổng giám đốc đây, vậy sao không thấy con làm ra một chương trình như "Tiêu điểm Triệu Nam"? Trương Sùng Ninh từng là đồng nghiệp với bố, bố biết ông ấy là người rất ngay thẳng. Giả sử “Tiêu điểm Triệu Nam” không phải công lao của Trần Nhiên, thì Trương Sùng Ninh chẳng nhẽ không biết? Nếu ông ấy biết thì tại sao lại đưa cậu ấy vào kênh giải trí?”

Lâm Phàm cứng họng.

Hắn biết lời bố nói là có lý, nếu như Trần Nhiên thật sự không có năng lực, Trương Sùng Ninh lại đưa cậu ta lên kênh giải trí, cái này không phải khiến cậu ta hiện nguyên hình sao?

Làm vậy tất nhiên không phù hợp.

Lâm Phàm thở dài nói: "Chỉ là con không phục. Con đã tham gia kênh giải trí vài năm, luôn theo tổ chương trình, không dễ gì có được một cơ hội này, vậy mà lại có một người mới tranh giành với con.”

"Con không phục cũng vô dụng. Đây là lệnh của sân khấu. Làm nghề này nếu không có thành tích, thì có thâm niên cũng vô dụng. Trần Nhiên có thành tích, nhưng con không có, đơn giản vậy thôi." Lâm Quân liếc mắt nhìn con trai, chậm rãi nói: "Nói không chừng lần này con có cơ hội thi đấu, là bởi vì các vị lãnh đạo đài đang nể mặt bố đó.”

Nghe bố nói vậy, Lâm Phàm lập tức bị đả kích.

Hắn biết rằng từ khi vào đài truyền hình đã luôn nhận được sự chăm sóc của bố, từng bước làm việc và dần dần hoàn thiện.

Nhưng đây cũng là lý do hắn muốn chứng tỏ mình một cách vội vã trong chương trình, không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Lâm Quân đứng lên, một tay cầm điện thoại di động, tay kia vỗ vai con trai, nói: "Được rồi, nghĩ về những chuyện này cũng vô ích. Thay vì lãng phí thời gian ở đây để mà không phục, không bằng nghĩ xem kế hoạch để giành chiến thắng. Nếu không hài lòng với Trần Nhiên, hãy dùng thành tích của mình để chứng minh rằng con giỏi hơn cậu ta! "

Lâm Phàm nhìn cha bước vào thư phòng, ngồi trên ghế sô pha thật lâu không cử động.

Thực ra, hắn không chỉ không phục, mà còn rất đố kỵ.

Một người mới ở đài truyền hình được vài tháng có thể làm một chương trình như "Tiêu điểm Triệu Nam", đây là một lý lịch tuyệt vời.



Hắn ta đã ở trên kênh giải trí bao nhiêu năm rồi? Đến năm nay mới có cơ hội.

Nói gì thì nói, ghen tị là chuyện đương nhiên.

Lâm Phàm không phải là người dễ bị đố kỵ làm mờ mắt, bị bố Lâm phê bình như vậy cũng đã phản ứng lại.

Bây giờ nhà đài đã có quyết định rồi, tiếp tục trách người trách trời thì cũng chẳng làm được gì, bố hắn là giám đốc của kênh Kinh tế cũng không thể kiểm soát được kênh Giải trí.

Nhưng hắn cũng có một lợi thế, ngoài thân phận của bố, hắn còn là người của kênh giải trí, nếu chất lượng quy hoạch như nhau, nhà đài nhất định sẽ chọn hắn.

“Mình không tin mình còn tệ hơn người mới!"

Lâm Phàm thở dài, quay trở lại phòng để kiểm tra thông tin.

Lúc này, Lâm Quân đang bấm điện thoại trong phòng làm việc.

"Này, lão Dương."

"Vẫn là vì đứa trẻ Lâm Phàm này."

"Đừng, tôi không phải muốn làm khó ông, tôi cũng biết rằng ông không thể tự mình quyết định, nhưng nếu chất lượng kế hoạch của bên kia có thể so sánh với Lâm Phàm, ông xem giúp nó, cho nó một cơ hội.

"Đúng, ý tôi là vậy, chất lượng như nhau, theo quy tắc thôi."

"Thực ra, tôi không hoàn toàn vì con trai mình, thành tích của Trần Nhiên không tệ, nhưng còn quá trẻ, nếu không có thời gian ổn định công việc kinh doanh của mình thì sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề. Trần Nhiên còn trẻ, có thể rèn luyện thêm.”

"Được rồi, hôm khác mời ông uống rượu!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Quân gọi thêm hai cuộc.

Xong xuôi, ông ngồi vào bàn làm việc, khẽ thở dài.

Thật ra ông không muốn gọi cuộc điện thoại này, gọi đi chính là nợ ân tình người ta.

Lâm Quân không phải kiểu người hay phá quy tắc, ông đánh tiếng là để mọi người hướng về Lâm Phàm hơn chút, tăng cơ hội chiến thắng cho con trai mình.

Lâm Quân tự cười nhạo bản thân.

Trên miệng thì giáo huấn con cái, thế nhưng bây giờ vẫn là đi sai đường.