Chương 27: Thay Đổi

Khi Trần Nhiên đến đài truyền hình, giám đốc Trương đã phân phó người chuẩn bị xong tất cả tư liệu và giao hết cho hắn.

Hắn không thiếu quá nhiều tư liệu, chỉ thiếu một số dữ liệu về tỷ suất người xem, những số liệu khác đều có thể tìm thấy trên mạng, đúng thật là chỉ có đài truyền hình mới có những thứ này.

Đạo diễn Lưu Bân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Nhiên, "Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"

Trần Nhiên ngẩng đầu chào: "Có một số chuyện chưa xử lý xong nên cháu phải quay lại một chuyến."

Giám đốc Trương chỉ vừa mới nộp đơn lên, không biết nhà đài có ý kiến

như thế nào nên chưa nói chuyện này với đạo diễn Lưu Bân và những người khác.

Đợi đến khi được xác nhận rồi lại thông báo sau, Trần Nhiên làm tốt công việc bàn giao xong rồi nói cũng không muộn.

Nếu bây giờ nói ra, đến lúc đó chú vẫn phải tiếp tục ở đây vậy sẽ thành trò cười mất.

Lưu Bân thấy vẻ mặt của Trần Nhiên khá suy sụp, liền biết hắn đã thức đêm, quan tâm nói: "Được ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi cho tốt. Thức đêm nhiều quá không tốt đâu."

Trần Nhiên cười nói: "Cảm ơn đạo diễn Lưu, cháu có thể chịu đựng được mà."

Lưu Bân lắc đầu, thấy Trần Nhiên đang bận, liền hiểu mà rời đi.

Bây giờ lượt xem vẫn đang tăng cao, nhưng hắn không dám thả lỏng chút nào. Vốn dĩ hắn có thể nghỉ ngơi để các đạo diễn khác làm cũng được, nhưng hắn nhất định tăng ca như vậy mới yên tâm.

Dù Trần Nhiên nên nghỉ ngơi nhiều hơn và đừng thức khuya. Nhưng thật ra thì trong khoảng thời gian này hắn cũng không ngủ ngon được.

Trước đây có thể nói bản thân khá tự tin, không hề căng thẳng gì cả, nhưng khi thấy lượt xem tăng lên từng ngày hắn cũng trở nên lo lắng thêm.

Bây giờ, mỗi khi xếp hạng lượt xem tăng lên thì đều lập kỷ lục mới. Hắn muốn xem xem mình có thể lập kỷ lục này cao đến mức nào!

Trần Nhiên phớt lờ đạo diễn Lưu, thay vào đó tập trung vào việc riêng của mình.

Hắn kiểm tra thông tin cẩn thận, trong đầu hắn nghĩ có hai chương trình sẽ bị gạch bỏ.

Cho đến nay, đã có một số sơ suất về việc lập kế hoạch cho chương trình.

Hắn không ở lại chỗ đài truyền hình quá lâu mà đã đến nhà của giám đốc Trương.

Hôm nay chủ nhật, dì Vân và giám đốc Trương đều ở nhà.

"Trần Nhiên? Nhanh vào đi!" Dì Vân vừa mở cửa liền nhìn thấy Trần Nhiên thì có chút kinh ngạc, "Không phải cháu đã về nhà rồi sao, sao hôm nay vừa mới sáng sớm đã vội vàng trở lại vậy?"

Trần Nhiên trả lời: "Tối hôm qua cháu đã vội vã từ Gia Thị trở về."



Dì Vân vội hỏi: "Chẳng lẽ chương trình xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Trần Nhiên còn chưa kịp trả lời, giám đốc Trương đã từ trong phòng bước ra và nói: "Này, chuyện công việc bà có hiểu được đâu. Là chú đã giục Trần Nhiên trở lại. Chú có chuyện muốn nói với nó."

"Trần Nhiên không dễ gì mới được về nhà một chuyến, ông còn giục nó quay lại làm gì …....." Dì Vân than thở.

Giám đốc Trương lắc đầu: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nói lại với bà sau, bà đi nấu cơm trước đi, Trần Nhiên cháu đến phòng của chú rồi nói chuyện."

“Ông hay lắm!” Dì Vân trợn mắt với giám đốc Trương một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, rất để thể diện cho chồng mình.

Sau khi vào phòng, giám đốc Trương hỏi: "Cháu đã xem hết tài liệu chưa?"

“Cháu đã xem hết cả rồi, cháu vừa từ đài truyền hình đến.” Trần Nhiên gật đầu.

"Chú đã nghe ngóng thử rồi, người đang cạnh tranh với cháu là con trai của tổng giám sát Lâm, tên là Lâm Phàm. Năm nay 29 tuổi, 22 tuổi thì cậu ta gia nhập vào đài truyền hình. Vẫn luôn theo ê kíp của trên kênh truyền hình giải trí học tập. Mấy năm nay cũng tham gia không ít tổ sản xuất chương trình. Bây giờ tổng giám sát Lâm muốn để cậu ta chịu trách nhiệm lên kế hoạch chính để sản xuất một chương trình. ” Giám đốc Trương chậm rãi nói.

“Tổng giám sát Lâm?” Trần Nhiên chớp mắt, đây không phải là tin tốt lành gì.

Giám đốc Trương gật đầu nói: "Tổng giám sát kênh truyền hình Kinh tế, Lâm Quân! Đừng nhìn vào thân phận của người ta, chỉ cần cháu viết một bản kế hoạch thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì cả."

Trần Nhiên không phải là quá lo lắng, mà là thận trọng hơn thôi.

Hắn không thể đảm bảo được rằng nhà đài sẽ có thành kiến

với đối phương hay không. Xét cho cùng thì danh tính của một đạo diễn có thể làm điêu đứng nhiều người, chưa kể bản thân Lâm Phàm còn là người của kênh truyền hình giải trí, có lợi thế hơn hắn rất nhiều.

Vì vậy, kế hoạch của hắn phải thật xuất sắc, xuất sắc đến nỗi có thể quét sạch lợi thế của đối phương, khiến cho nhà đài sau khi xem sẽ chọn hắn không chút do dự.

Việc Trần Nhiên phải làm không chỉ là dùng kế hoạch này để giành lấy chức tổng đạo diễn, mà còn khiến nhà đài này trực tiếp dùng kế hoạch của hắn để lập dự án.

Chỉ có chiến thắng áp đảo như vậy, mới có thể rút ngắn khoảng cách lợi thế với đối thủ và định kiến

vốn có trong kênh truyền hình giải trí.

“Chú, nhà đài sẽ cho chúng ta bao nhiêu ngày?” Trần Nhiên ngoảnh đầu lại hỏi.

“Chậm nhất là thứ tư, bởi vì chương trình cần làm càng sớm càng tốt để lấy hồ sơ.” Giám đốc Trương nói xong, liền hỏi: “Còn đủ thời gian không?

“Đủ rồi!” Trần Nhiên gật đầu.

Giám đốc Trương bảo Trần Nhiên ngồi xuống và hỏi: "Cháu đã xem tư liệu rồi, bây giờ có ý tưởng

gì về việc lập kế hoạch chưa?"

Trần Nhiên gật đầu: "Cháu đã nghĩ ra một ý tưởng, cũng tương đối hoàn chỉnh."

“Hả?” Giám đốc Trương sửng sốt, ông chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi. Dù sao thì Trần Nhiên chỉ vừa mới nhận được tư liệu vào tối qua, sau khi tăng ca thì cũng miễn cưỡng đọc xong đi. Bây giờ có sức đâu mà sáng với ý. Nhưng không ngờ vừa hỏi đã có luôn rồi, khiến ông không kịp định thần.

Giám đốc Trương nghiêm túc nói: "Nói chú nghe xem."



Đương nhiên, ông không hề đánh giá thấp khả năng biểu hiện của Trần Nhiên, chỉ là muốn nghe xem Trần Nhiên có ý kiến gì.

Lúc Trần Nhiên ở đài truyền hình, hắn đã quyết định kế hoạch chương trình nên viết những gì. Trên đường đến đây, ngay cả đề cương cũng đã được viết trên điện thoại di động và đã có một bản nháp.

Bây giờ giám đốc Trương vừa hỏi, hắn mở miệng liền nói, không hề có chút ngập ngừng nào, nói có lý có lẽ, vô cùng rõ ràng.

Giám đốc Trương càng nghe càng ngạc nhiên, lúc đầu nghe Trần Nhiên nói là hắn có một ý tưởng tương đối hoàn chỉnh, nhưng ông vẫn nghĩ đó chỉ là một ý tưởng đơn giản.

Nhưng những gì Trần Nhiên nói theo cách này không chỉ là một ý tưởng, mà là một kế hoạch gần như hoàn chỉnh, có thể có một số sai sót trong các chi tiết, nhưng đây chỉ là một bản nháp, và những sai sót này hoàn toàn có thể được bỏ qua.

Đừng nghĩ giám đốc Trương chỉ là giám đốc của kênh truyền hình công cộng, trước đây ông cũng đã phấn đấu rất nhiều ở kênh giải trí, về chương trình này ông đã có ý kiến riêng, nhưng với sáng ý này của Trần Nhiên ông không tìm ra chút sai sót nào.

"Chú ơi, kế hoạch chương trình cháu định viết đại khái là như thế này ..."

Trần Nhiên một hơi nói xong, lặng lẽ nhìn giám đốc Trương, sẵn sàng lắng nghe ý kiến.

Giám đốc Trương nhíu mày, nghe đến nhập tâm, thật lâu sau vẫn không đưa ra được ý kiến

góp ý nào.

"Chú không có thêm ý kiến gì về kế hoạch của cháu. Chú chỉ có thể nói rằng nó rất tốt. Nó tốt đến mức ngoài sức tưởng tượng của chú". Giám đốc Trương nói thật.

Trần Nhiên cười nói: "Chú nói vậy là phóng đại quá rồi."

Giám đốc Trương lắc đầu: "Chú không hề khoa trương. Không thể tin được đây là ý tưởng mà cháu đã nghĩ ra chỉ trong một đêm".

"Trước đây trong thời gian rảnh, cháu thường nghĩ đến một vài ý tưởng. Lần này tình cờ có cơ hội, cảm thấy không tệ nên cháu đã đem ra dùng." Trần Nhiên giải thích.

Giám đốc Trương đột nhiên cảm thấy như vậy mới bình thường, mặc dù một ý tưởng chỉ là một nguồn cảm hứng lóe lên, nhưng kế hoạch chương trình mà Trần Nhiên vừa nói là quá hoàn chỉnh, nó không phải chỉ như một ý tưởng sáng tạo không thôi.

Thậm chí, ông còn cảm thấy việc trực tiếp dùng phương án này để làm chương trình là hoàn toàn khả thi.

“Ngay hôm nay cháu có thể viết bản kế hoạch rồi.” Giám đốc Trương nói.

Trần Nhiên lắc đầu: "Vẫn chưa đủ. Ngày mai cháu sẽ đến KTV để xem một lượt vì cần một số dữ liệu từ họ."

Giám đốc Trương khẽ cau mày, "Cháu đây là..."

Trần Nhiên gật đầu, hắn không chỉ muốn mình được chọn vào nhà đài mà còn muốn biến kế hoạch này trực tiếp thành một chương trình.

Giám đốc Trương ngẩng đầu nhìn lên và thấy rằng Trần Nhiên đã có chút thay đổi.

Không hề hướng nội như lúc trước, hắn có vẻ nghiêm túc hơn chưa từng có, và trông vô cùng phấn chấn năng động.