Chương 4: Hổ ngã bị chó ức hϊếp

"Tiểu thư!"Một bên Tiểu Cầm nhanh chóng bước tới trước, cố gắng đỡ lấy thân thể Mộc Vân Hi, nhưng bởi vì trọng tâm không ổn định, nàng cùng Mộc Vân Hi cùng nhau ngã xuống.

"A! Tiểu thư! Thực xin lỗi, tiểu thư, người có bị thương ở đâu không?"

Tiểu Cầm nhanh chóng đứng dậy từ trong người Mộc Vân Hi.

Mộ Vân Hi quay đầu nhìn bà Lưu

"Ngươi cố ý phải không?"

Bà Lưu lập tức hét lên oan uổng.

"Phu nhân, lão nô không có. Trẻ con khóc là chuyện bình thường. Tục ngữ có câu, trẻ khóc càng to thì càng khỏe mạnh. Theo ý kiến của lão, phu nhân, nên nhanh chóng thay quần áo đi. tắm nước nóng đi... "

"Là ngươi cố ý, ta vừa thấy ngươi đưa chân ra vấp ngã tiểu thư của chúng ta."

Tiểu Cẩm vừa tức giận hỏi bà Lưu vừa đỡ Mộc Vân Hi đứng dậy.

"Ngươi cố tình làm ngã tiểu thư, ngươi lại còn giơ chân ra làm vấp tiểu thư của chúng ta? Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì ngươi hứng chịu được sao?"

"Ta chỉ lùi ra phía sau, ngươi sao có thể nói ta hại nàng?"

Bà Lưu trợn mắt nhìn Tiểu Cầm, có chút tức giận khịt mũi.

"Ngươi thật sự cho rằng mình là tiểu thư, nếu không phải chúng ta Thống đốc tốt bụng, loại nữ nhân hạ đẳng này nên bị kéo xuống ao chìm, sao có thế ở lại trong nhà?"

Nguyên chủ thân thể sinh con xong, sau đó bị tạt nước, bị ném vào kho củi, bà Tô lại tra tấn rất Iâu, nàng đã đã kiệt sức.

Lúc này nàng lại bị bà Lưu vấp ngã, cả người ngã xuống đất, đau đớn.

Thật sự giống như hổ bị chó ức hϊếp!

Nếu không phải Mộc Vân Hi có ý chí mạnh mẽ, nàng đã ngất đi vì đau đớn.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sau khi nghe những lời xúc phạm của bà Lưu ánh mắt nàng xuất hiện tia sắc lạnh

"Sao bà dám.."

Mộc Vân Hi đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.

Một người hầu từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Mộc Vân Hi bộ dạng thảm hại như vậy, tựa hồ đã quen mà chào nàng một tiếng, sau đó nói.

"Phu nhân, Nhị tiểu thư Mộc phủ tới gặp người."

"Nhị tiểu thư?"

Mộc Vân Hi còn chưa kịp đứng dậy từ dưới đất, đã nghe thấy một giọng nữ từ

bên ngoài truyền đến.

"A! Tỷ tỷ, sao trong sân tỷ lại có trẻ con khóc vậy?"

Mộc Vân Hi nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một cô gái nhìn khoảng mười

bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ váy màu

hồng khói.

Mộc Vân Tâm!

Cái tên này hiện lên trong đầu Mộc Vân Hi.

Cô gái trước mặt là con của thê thϊếp Mộc phủ, Mộc Vân Tâm, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, rực rỡ và xinh đẹp, bởi vì nguyên chủ tính cách hèn nhát và có thể bị bắt nạt nên nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ khi ở Tô phủ dù đã gả chồng, vị thϊếp này cũng sẽ thường xuyên tới đây thăm hỏi.

Chuyện cười lớn, đích nữ của Phủ tướng quân lại được hoàng đế gả cho một thái giám, mỗi ngày được xem trò đùa của Mộc Vân Hi là một trong những thú vui của nàng ta.

"Ta đã từng qua nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chắc chưa biết chuyện gì, phu nhân của chúng ta có thể chịu đựng, hơn nửa năm không gặp ai, để rồi một lần sinh ra hai đứa con. " Trước khi Mộc Vân Hi thoát khỏi sự ngạc nhiên, bà Lưu đã ở cạnh Mộc Vân Tâm hếch mặt kiêu ngạo mà giải thích.

"Lão phu nhân của chúng ta vốn tưởng rằng thống đốc là do hoàng thượng phái đi thanh tra dân chúng. Vợ ta còn trẻ,läo phu nhân sợ làm phiền tiền bối, can thiệp quá nhiều nên miễn cho nàng nộp thuế" Lời chào hàng ngày của cô ấy. Ai biết được?, thưa bà, thật tốt khi cô ẩy có thai sau một năm không gặp. Nều tin tức về việc sinh em bé không phải là quá lớn

vào đêm qua, chảc chản không ai trong

nhà biết được. Về chuyện đó!" Mộc Vân Hi từ đầu đến cuối không hề mở miệng biện hộ thậm chí không có một lời nào cắt đứt lời vu khống ác ý của bà Lưu.

Bà ta là người bôi nhọ nguyên chủ trước mặt bà Tô, đã khiến bà Tô chán ghét nguyên chủ đến cực điểm, bỏ mặc nàng tự lo liệu trong sân.

Bà quả là một người chu đáo, sợ khoảng cách thế hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu nên cố tình để nàng với bà già kia một chỗ là người tốt đây mà.

"Ta chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy."

"Cái gì?"

Mộc Vân Tâm mở to hai mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Mộc Vân Hi.

"Tỷ tỷ, điều này có đúng không?"

Mộc Vân Hi được Tiểu Cầm giúp đỡ và ngồi xuống ghế ở một bên, bình tĩnh nhìn

Mộc Vân Tâm.

Mộc Vân Tâm thường xuyên tới thăm

nguyên chủ, sao có thế không biết nguyên chủ đang mang thai?

Lời giải thích duy nhất là Mộc Vân muốn nhìn thấy nguyên chủ hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô sau khi sinh con!

Cả hai đều là chị em nhưng lại có những suy nghĩ xấu xa như vậy?

Đôi mắt của Mộc Vân Hi nhìn thoáng qua phía hai đứa trẻ, và nàng bước về phía Mộc Vân Tâm với ""sự quan tâm": "Chị, những gì mẹ Lưu nói có đúng không?"

Một nụ cười chế nhạo hiện lên trong mắt Mộc Vân Hi: Mộc Vân Hi ơi Mộc Vân Hi, bây giờ đứa trẻ đã ra đời, hãy xem ta xoay chuyển thế nào nhé!

"Không có gì."

Trong khi Mộc VânTaam đang đợi Mộc Vân Hi nhờ nàng giúp đỡ với vẻ mặt đắc ý, Mộc Vân Hi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói.

"Chỉ là tội đã sinh ra hai đứa con thôi."

Muốn xem nàng ấy đùa đúng không? Xin lỗi, nàng không phải là nguyên chủ.

"Có hai..con? Tỷ..."

Nụ cười trên môi Mộc Vân Tâm lúc này cứng đờ, sau đó nàng ta chớp chớp mắt, buột miệng thốt ra trong tiềm thức.

"Làm sao ngươi lại sinh ra đứa bé? Thống đốc không phải là.." Thái giám sao?

Mộc Vân Tâm dừng lại trước khi nói xong, như thể nàng ta chợt nhớ ra điều gì đó và hoảng sợ che miệng lại.

Mặc dù nàng ta không nói tiếp, nhưng không có ai ở đây là không biết điều đó.

Tô Mặc Bạch tuy có quyền thế, có ảnh

hưởng lớn trong triều nhưng lại là thái giám, không thể khiển Mộc Vân Hi có thai.

Mộc Vân Hinh rất tự tin, Mộc Vân Hi tính tình hèn nhát dễ dàng khống chế, nhiều năm như vậy đều như vậy.

Cho dù Mộc Vân Hi có gả cho một thái giám, người quyền lực nhất Đại Hạ Quốc, cho dù bà Tô không thích Mộc Vân Hi, thì nàng vẫn là phu nhân hợp pháp.

Tại sao, nàng ta và Mộc Vân Hi đều là con gái của Mộc phủ, tại sao Mộc Vân Hi có thể hơn nàng về mọi mặt?

"Ta là nữ nhân, sinh con có cái gì kỳ quái?"

Mộc Vân Hi hùng hồn hỏi mà không trả lời, vừa nói, nàng tựa hồ chợt nhớ tới cái gì, nàng che miệng, kinh hãi nhìn xem Mộc Vân Tâm.

"Trời a! Muội muội, nhất định là muội không có khả năng sinh sản phải không?"

Mộ Vân Hi nhìn thấy được tất cả Mục Vân Hinh tiểu tâm tư, trên mặt lộ ra vẻ khó tin cùng kinh ngạc.

Không phải chỉ là diễn thôi sao? Ai không làm được nữa!

"Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"

Mộc Vân Hi nói ra lời này, vẻ mặt của Mộc Vân Tâm cứng đờ, nàng không khỏi giữ được vẻ kiêu ngạo trên mặt.

Nàng là một cô gái còn chưa xuất gúa, nếu lời này truyền ra, sau này nàng sẽ khó tìm được chồng, huống chi là nàng ta quá tham vọng, muốn tìm một người có thể so sánh với Mộc Vân Hi.!

"Sao ngươi có thể nói như vậy với ta?"

"Ta vừa mới nói cái gì?"

Mộc Vân Hi nhún nhún vai, có chút không rõ ràng nói.

"Sao muội muội của ta lại tức giận như vậy? Nhìn ngươi, trên mặt ngươi có nhiều nếp nhăn hơn ta."

Mộc Vân Tâm sau khi bị Mộc Vân Hi nói, khuôn mặt trở nên tái nhợt. Tuy rằng nàng chỉ là con của thê thϊếp, nhưng ai nhìn thấy nàng sẽ cảm thấy kinh ngạc chưa kể cô còn là một cô gái đa tài, xinh đẹp và sẽ trở thành một nhân vật ưu tú trong tương lai.

Tuy nhiên, khi đến chỗ Mộc Vân Hi, nàng lại nói trên mặt nàng ta lại có nhiều nếp nhăn hơn nàng!!