Chương 3: Tại sao người đàn ông này không chơi theo luật?

Mộc Vân Hi trợn mắt, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế hoạch, quỳ xuống trước mặt Tô Mặc Bạch, nước mắt nước mũi cầu xin." Phu quân, phu quân thϊếp không cố ý làm sai. Xin hãy tha thứ cho thϊếp, thϊếp không biết tại sao lại mang thai... Thϊếp thật sự không biết, chàng tuyệt đối phải tin thϊếp, đừng ly hôn với thϊếp. "

Ngoài mặt thì khóc lóc van xin nhưng thật ra trong lòng Mộc Vân Hi nghĩ: Ly hôn, ly hôn với ta, ly hôn với ta, chỉ cần hắn viết đơn ly hôn không phải lúc đó ta được tự do sao haha.

Mộc Vân Hi khóc đến hai mắt đỏ hoe.

Nhưng mà, cho hỏi trên đời có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc bị cắm sừng??

Tô Mặc Bạch nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất ôm đùi hắn mà khóc, trong đôi mắt đen láy không có gợn sóng: "Phu nhân yên tâm, hôn sự giữa ta và ngươi là do Hoàng Đế ban cho. Nếu không có ý muốn của Hoàng Đế, ngươi vĩnh viễn là người nhà họ Tô."

Lời nói của người đàn ông rất bình tĩnh và vô cảm, khiến Mộc Vân Hi cảm thấy có chút sợ hãi. Chính lúc đó, nàng đã quên diễn vai người vợ yếu đuối cầu xin chồng tha thứ.

"...A, ngươi vừa mới nói gì?"

Mộc Vân Hi ngẩng đầu, kinh ngạc chớp mắt.

Dịch ra chẳng phải: Dù nàng có lừa dối ta, sinh con cho người khác, ta cũng sẽ không ly hôn với nàng sao?

Cái anh chàng đẹp trai này có biết mình đang nói cái gì không?

Thật khó tin, hắn ta sẵn sàng tha thứ và chấp nhận bị "cắm sừng"?

"Ta có thể giữ hai đứa nhỏ này, nhưng với điều kiện đầu tiên là ngươi phải biết vị trí của mình. Vị trí phu nhân nhà họ Tô không phải để ngươi ngồi vào một cách tự do như vậy." Tô Mặc Bạch nâng cằm, dùng sức nói.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến nàng bất giác cau mày.

Người đàn ông này không phải có ý định thả nàng đi sao?

Đôi mắt phượng của Mộc Vân Hi loé lên vẻ tính toán, nàng cố ý hỏi: "Chàng sẵn nuôi hai đứa trẻ này sao?"

Nàng không tin có người thực sự sẽ nuôi con cho người khác, nàng cố tình nhắc đến hai đứa trẻ để Tô Mặc Bạch tức giận.

Không ngờ, trước khi nhận được câu trả lời từ Tô Mặc Bạch thì bà Tô bên cạnh đã trở nên tức giận.

Mộc Vân Hi sinh ra hai đứa con hoang, nhi tử đã có ý định giữ lại nàng mà nàng có thể thốt ra những câu vô liêm sỉ đó?

"Ta không đồng ý, Tiểu Mặc lần này ngươi nhất định phải bẩm báo Hoàng Đế, thình cầu Hoàng Đế giúp ngươi ly hôn với nữ nhân đê tiện này!" Lúc này Tô phu nhân tiến lên một bước, đá vào vai Mộc Vân Hi, nàng ngã ra đất.

"Cô ta là một con tiện nhân lăng loàn, vô liêm sỉ không những lên giường với người khác, còn trơ tráo sinh ra hai đứa con hoang này! Theo ta, hiện tại nên đuổi ả ta ra ngoài, để hàng xóm láng giềng đến xem con gái của Mộc tướng quân như thế nào. Móng guốc bần thỉu! Sau khi trộm ngủ một người đàn ông còn sinh con, ngươi lại còn dám nhờ nhà họ Tô nuôi dưỡng hai tên vô lại này?"

Ngay lúc Tô phu nhân đá Mộc Vân Hi, Mộc Vân Hi ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nàng nắm lấy chân vừa đá, dùng sức kéo mạnh.

"A"

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mộc Vân Hi nắm lấy mắt cá chân của bà Tô, kéo về phía trước, nàng loạng choạng, nặng nề ngã xuống đất.

"Tốt nhất ngươi nên bình tĩnh lại, nếu không, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ này."

Giọng nói của Tô Mặc Bạch vang lên, Mộc Vân Hi cảm thấy cổ mình như bị siết chặt trước khi kịp phản ứng.

"Mộc tướng quân đối với ta rất tốt, không phải ngẫu nhiên mà ta cưới ngươi về, cho dù là vì Mộc tướng quân có ân cứu mạng

đối với ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."

Vân Hi đã quen nhìn thấy sinh tử trong tổ chức cũng bị khí chất lạnh lùng xung quanh Tô Mặc Bạch trước mặt thu hút, đôi mắt hoa đào lạnh lùng của anh ta dường như có sát khí, nhìn chằm chằm vào cô với ảo giác rằng cô có thể bị bóp cổ chết bất cứ lúc nào.

"Cái gì? Tôi không đồng ý!"

Bà Tô ở một bên thay đổi sắc mặt sau khi nghe được lời nói của Tô Mặc Bạch.

"Tiểu Mặc, tại sao một nữ nhân hư hỏng như vậy còn được ở trong nhà chúng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ Tô phủ bị chê cười chỉ vì cái gọi là ân cứu mạng sao?" Tô phu nhân không thế chấp nhận, liền đối chất với nhỉ tử của mình.

"Mẫu thân, chuyện này người đừng lo lắng, nàng là Hoàng Đế ban cho. Nếu chúng ta thật sự đuổi nàng ra khỏi phủ Tô, e rằng không chỉ Mộc tướng quân, mà ngay cả Hoàng Đế sẽ vì đau lòng mà trách phạt chúng ta."

Tô Mặc Bạch vừa nói vừa thả tay ra khỏi cằm Mộc Vân Hi.

"Như Cầm, đưa phu nhân về phòng. Nàng ấy đã sinh con rồi, nên ở trong phòng chăm sóc bản thân cho thật tốt."

Tô Mặc Bạch giơ tay lên nói.

"Phái hai người đến hầu hạ phu nhân."

"Vâng."

Một tên thị vệ mặc thường phục đi tới,

cung kính chào Tô Mặc Bạch, sau đó quay người đi ra ngoài tìm người.

Mộc Vân Hi ngơ ngác: "Hả?"

Chính là như vậy?

Không có mắng mỏ tố cáo, cũng không có đơn ly hôn đuổi nàng đi..

Mộc Vân Hi không khỏi tự hỏi, tên thái giám này rốt cuộc có vấn đề gì sao?

Không ai để ý rằng bà Tô cứ nhìn vào bóng dáng rời đi của Mộc Vân Hi, bà vô cùng tức giận.

Bà ta tuyệt đối không thể chịu đựng được Mộc Vân Hi ở trong Tô phủ này!

Khi Mộc Vân Hi trở lại sân, đã có hai nha hoàn và một nữ nhân đang chờ nàng.

Hai thị nữ vừa thấy Mộc Vân Hi quay lại, lập tức tới chào đón.

"Nô tài Lữ Chu và Hồng Tụ từ giờ là người hầu chăm sóc phu nhân."

Hai người giúp việc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng người thanh tú, lông mày thấp. Ngược lại chính là nữ nhân dùng đôi mắt tam giác khinh thường nhìn Mộc Vân Hi, bộ dáng tựa như đang ỷ vào tuổi tác chỉ nhìn về hướng Mộc Vân Hi khẽ gật đầu.

"Ta đã gặp phu nhân. Lão nô họ Lưu, ta là người hầu hạ lão phu nhân. Bởi vì ta từng làm vυ" nuôi cho một gia đình giàu có ở bên ngoài, nên được phái tôi tới đây."

"Đi chuẩn bị chút nước nóng. Ta muốn đi tắm."

Mộc Vân Hi nhàn nhạt liếc nhìn bà Lưu, bình tĩnh chỉ thị.

"Chuẩn bị thêm chút đồ ăn, ta và hài tử đều đói."

Mộc Vân Hi vừa nói xong, bà Lưu liền vội vàng mở miệng, giọng điệu âm dương quái khí nói: "Thưa phủ nhân, bà già như ta đây, chỉ ở đây để chăm sóc hai đứa trẻ nghịch ngợm này thôi..."

Bà Lưu nói xong lại quay người lại, bước ba bước rồi hai bước, rồi bước tới bế đứa bé đang được đặt trên chiếc ghế dài êm ái lên.

"Từ nay trở đi, hai đứa bé này cứ việc

đi theo lão nô, không biết ta đã nuôi bao

nhiêu đứa nhỏ, mỗi đứa đều do ta chăm sóc. "

Mộc Vân Hi nhìn thấy bà Lưu bế một đứa trẻ với vẻ mặt vui mừng, muốn cảnh

cáo nàng, không được giở trò, nhưng không ngờ đứa trẻ đang bị bà Lưu bế bắt đầu hành động, khóc lớn.

"Oa-"

Tiếng khóc lớn của đứa bé đột nhiên vang vọng khắp sân.

"Ngươi đã làm gì đứa bé?"

Mộc Vân Hi tiến lên một bước, duỗi tay định bế đứa nhỏ, không ngờ bà Lưu lùi về phía sau một bước tránh né, duỗi chân làm nàng choáng váng. Cơ thể nàng vốn đã không còn chút sức lực nên bị vấp ngã về phía trước.