Chương 6: Ôm cây đợi thỏ

Lưu Hoành Dật vừa trở lại xe thì đưa ảnh chụp cho Bàng Kinh Phú.

Mua bánh cuốn, xiên nướng, bánh bao, tầng năm của căn nhà cổ xưa, từ bên ngoài cửa sổ không thể nhìn ra tình trạng của ngôi nhà, trên ban công không có treo quần áo.

Nham Oanh nói: “Lão đại, anh xác định cô ta có vấn đề sao?”

“Xác định.”

Bàng Kinh Phú ném điện thoại cho Lưu Hoành Dật, Nham Oanh bên cạnh vội vàng tiến lên xem xét.

Cậu ta lướt ảnh chụp, không ngừng phóng to thu nhỏ: “Sao tôi lại không nhìn ra, anh xem chỗ nào vậy? Đây không phải chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?”

Bàng Kinh Phú dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh phía trước, anh nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói: “Trực giác.”

Anh tích chữ như vàng, Nham Oanh có mắt nhìn nên không hỏi thêm nữa. Lưu Hoành Dật nói: “Có đưa địa chỉ của cô ta cho năm người kia không?”

“Đưa đi.”

Bàng Kinh Phú mở mắt, hờ hững nói. Áo sơ mi trắng cũng không thể khơi dậy chút dịu dàng nào: “Thuận tiện để cho bọn họ biết cô ta được lợi từ mối quan hệ với chúng ta, để năm người kia tra tấn cô ta thật tốt.”

Hai bên đánh nhau, người được lợi chỉ có Bàng Kinh Phú. Anh không cần động thủ, còn một lần giải quyết được hai phiền toái.

Đèn sáng lên, người sau lưng phát ra tiếng phì cười.

Đàm Tôn Tuần dùng ngón trỏ xoay súng đồ chơi, đi ra từ phía sau lưng Điền Yên. Mái tóc màu vàng tỏa ra ánh sáng tự nhiên, lòe loẹt và hỗn độn giống như vua sư tử.

“Cô còn chưa cảnh giác đủ đâu, không khóa trái cửa. Nếu tôi thật sự là người xấu, cô đã sớm bị tôi gϊếŧ.”

Điền Yên cầm gối ôm trên sô pha ném về phía cậu ta: “Đồ khốn nạn nhà cậu!”

Đàm Tôn Tuần cười đến vui vẻ, cậu ta ôm gối ôm ngã xuống ghế sô pha. Cậu ta nhấc chân lên, dây trên quần phát ra tiếng leng keng.

Cậu ta bắt chéo chân đặt trên bàn trà, ngửa đầu cười tủm tỉm lộ hàm răng trắng, chê cười nhìn cô: “Mới mấy tháng không gặp sao cô lại tiều tụy nhiều vậy?”

Điền Yên ngồi đối diện cậu ta, cầm lấy cây diệt ruồi đập vào chân cậu ta. Đàm Tôn Tuần ngượng ngùng bỏ chân xuống khỏi bàn trà.

“Một ngày làm ba việc, bình quân mỗi ngày ngủ được năm tiếng, sắp chết luôn rồi, tiều tụy cái quái gì chứ.”

“Tôi nghe lão Chu nói nhiệm vụ lần này của cô là ưu tiền hàng đầu. Xong chuyện này cô có thể lấy không ít tiền hưu đâu, lúc đó cô muốn dùng tiền này làm gì?”

Điền Yên nghiêng người, mệt mỏi ngã lên sô pha. Cô lấy tay làm gối nằm, cả cơ thể và tâm lý đều vô cùng mệt mỏi.

“Chờ tôi sống sót rồi nói sau, tên cẩu tặc kia thật khó đối phó. Tôi mới xuất hiện trước mặt anh ta ba lần, anh ta đã cảm thấy tôi có vấn đề, cũng không biết nên làm thế nào nữa. Cậu nói xem, tôi làm nhiều việc như vậy là để cho anh ta hoài nghi mình sao!”

Đàm Tôn Tuần chống cằm: “Cũng không kỳ lạ lắm. Mấy tên cấp dưới của tên cẩu tặc này đều bị cảnh sát thu thập hết rồi, mấy người nằm vùng đều bị anh ta gϊếŧ chết. Bây giờ anh ta chắc hẳn còn cảnh giác cả ruồi muỗi, một chút gió thổi có thể dọa mất nửa cái mạng.”

Điền Yên cười lạnh: “Ha hả, tôi mới là cái người bị dọa sợ chết khϊếp kia đó. Anh ta còn nói tôi làm kẻ chết thay, cậu xem tôi bây giờ sợ là chết cũng không tìm thấy xác.”

Đàm Tôn Tuần gãi đầu. Cậu ta biết Điền Yên không thích người khác giúp cô, trong lúc nhất thời cậu ta cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt được.

“Chờ hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta ra nước ngoài du lịch đi! Không phải cô luôn muốn đến nhà thờ lớn sao, đến lúc đó chúng ta đi du lịch khắp thế giới, chơi hết mọi thứ có thể chơi được luôn!”

Điền Yên nhếch khóe miệng, xoay người đặt tay lên trán. Cảm giác mệt mỏi vô cớ quét khắp cơ thể, cô đã sớm không còn nhiệt tình với sinh hoạt cuộc sống như trước kia.

“Không được đâu, mệt mỏi lắm. Tôi thà lấy tiền hưu ở ẩn trên núi, đến lúc đó nuôi một chú chó, sống bên dòng sông nhỏ, khi nào rảnh thì đi câu cá. Nói như vậy thì nuôi mèo sẽ tốt hơn nhỉ.”

Đàm Tôn Tuần bĩu môi nói: “Tôi thích chó.”

“Tôi thấy cậu giống chó hơn đấy.”

Hai người là đồng nghiệp cũ cho nên há miệng liền chửi nhau. Đàm Tôn Tuần nhỏ hơn Điền Yên hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học đã vào ngành này.

Tuổi càng trẻ lại càng có tác dụng lớn trong đội. Cho nên hiện tại cậu ta vừa đi học vừa công tác, tìm đường che giấu bát sắt.

“Hôm nay cậu không đi học sao?”

“Trường học đã cho nghỉ hè rồi. Gần đây tôi phát tờ rơi ở phòng gym, làm bộ không rành thế sự, cực kỳ si mê súng máy để sưu tập tình báo.”

Điền Yên cho cậu ta một gợi ý: “Cậu kiếm chút tiền rồi sống như phú nhị đại. Những người buôn súng thích nhất những người ngu ngốc nhưng có nhiều tiền.”

“Yên tâm đi, tôi có dự định rồi!” Cậu ta di chuyển súng đồ chơi trong tay, vân đạm phong khinh ngây ngô cười. Thật sự không khác chó vàng là mấy.

Điền Yên đứng dậy khỏi sô pha. Chiếc kẹp lỏng lẽo, mái tóc rơi tán loạn trên vai, dưới ánh đèn vàng trông cô có vẻ dịu dàng uyển chuyển.

Cô chống lên sô pha đứng dậy: “Cậu đói bụng không, chỗ của tôi không có thức ăn nhanh.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vô cùng hung tợn.

Động tác đứng dậy của Điền Yên dừng lại.

Phòng cũ cách âm kém, những bậc thang dường như đều đang run rẩy, cửa sắt phát ra tiếng kẽo kẹt dị thường.

Đàm Tôn Tuần ngay lập tức chạy đến cạnh cửa chính, giơ thẳng súng đồ chơi trong tay lên cảnh giác nhìn ra ngoài. Họng súng giơ lên cao, một tay khác nắm chắc báng súng, mắt dán chặt vào khe cửa.

Tiếng bước chân khiến cơ bắp cậu ta căng lên, ngón tay chạm nhẹ cò súng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.

Điền Yên giật lấy súng đồ chơi của cậu ta: “Cậu điên à, thứ này sao có thể đối phó với những người đó.”

Đàm Tôn Tuần phản ứng lại, hoảng loạn a một tiếng, hình như đang nghĩ mình đang chấp hành nhiệm vụ.

“Còn không mau chạy đi!” Điền Yên túm cổ tay cậu ta chạy về phía ban công.

Có những viên gạch lát sàn ở ban công, sau đó họ mở ban công tầng bốn ra.

Tòa nhà này không có người ở, tầng bốn đã lâu không có người. Gạch là do Điền Yên lén lút đào, để phòng ngừa vạn nhất nên cô đã chuẩn bị kỹ.

Cửa chính bị phá, năm người tay cầm cuốc rìu, khí thế hừng hực lục soát căn phòng.

“Anh, chỗ của em không có.”

“Chỗ này cũng không có!”

“Phòng này không có ai, có phải là chưa về hay không? Chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ, cô ta vừa về chúng ta liền trói lại, tùy tiện dùng một ít thủ đoạn khiến cô ta đầu hàng!”

“Mẹ kiếp! Dám lừa gạt anh em ta, nhất định phải khiến cô ta nhìn thử, xem chúng ta ăn chay à. Hôm nay phải dùng cô ta để khai trai!”

Người đàn ông cầm đầu dùng rìu đập vỡ bàn trà pha lê, mảnh nhỏ thủy tinh bắn tung tóe khắp phòng: “Phải bắt sống cho ông đây! Tao muốn nhìn xem người hợp tác với Bàng Kinh Phú có năng lực gì! Không đánh chết Bàng Kinh Phú, chẳng lẽ tao còn không làm chết cô ta sao!”