Chương 3: Nhiệm vụ

Buổi chiều, Điền Yên ngồi xổm trên chiếc ghế thấp sau quầy ăn mì. Hơi nóng của mì chua cay ập vào mặt, phun vào mắt cô.

Cô đang định tìm khăn giấy thì ngoài cửa truyền đến âm thanh ‘Hoan nghênh quý khách’.

Chúc Nhược Vân phát ra âm thanh ê ê, Điền Yên xoa khóe mắt ngẩng đầu lên nhìn. Chúc Nhược Vân nháy mắt với cô.

Người đàn ông đầu trọc quen thuộc bước vào quán, cơ thể cao lớn cường tráng với cơ bắp rắn chắc.

Anh ta mặc áo khoác vuông, bên trên cơ bắp căng cứng là áo tay ngắn màu trắng. Một vết sẹo nổi bật ngay giữa cái đầu trụi lủi thẳng đến giữa khóe mắt, ánh mắt trợn trừng hung thần ác sát.

Vị này chính là khách quen của cửa hàng tiện lợi, nhưng mỗi lần đến đều không có chuyện gì tốt. Chúc Nhược Vân sợ hãi nhìn anh ta với nụ cười gượng gạo.

Quả nhiên, lần này anh ta đập một gói bột giặt lên bàn, chỉ tay nói gói bột giặt này đã quá thời hạn.

Nhưng trong tiệm căn bản không bán loại bột giặt này. Chúc Nhược Vân hỏi anh ta mua khi nào, người đàn ông cường tráng dựa vào kệ thủy tinh đẩy bàn ra, vẻ mặt tức giận.

“Cô quản ông đây mua khi nào làm gì, nếu quá hạn thì hoàn tiền lại đây. Bằng không theo pháp luật phải bồi thường cho tôi gấp mười lần.”

Anh ta lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, rút một điếu đốt lên hút. Dường như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Chúc Nhược Vân không am hiểu đối mặt với loại người vô sỉ như vậy, vẻ mặt đau khổ nhìn Điền Yên cầu cứu. Cô đặt mì chua cay xuống đứng dậy, dùng mu bàn tay chùi miệng nói: “Cửa hàng chúng tôi không bán thứ này, có lẽ anh nhớ nhầm rồi.”

“Ông đây nói mua ở đây thì chính là mua ở đây! Thứ tư tuần trước vào lúc một giờ chiều, cô dám nói ông đây nói dối sao!” Đầu trọc kẹp thuốc giữa hai ngón tay, chỉ vào camera trên góc.

“Vậy thì tôi và anh đến phòng điều khiển xem là sẽ biết.”

Anh ta đứng dậy khỏi quầy, cơ thể rắn chắc buông lỏng kệ thủy kinh. Chúc Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đồng tình nhìn Điền Yên dẫn người đến phòng điều khiển. Cô ta yên lặng cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cửa phòng điều khiển khóa lại. Điền Yên di chuyển then cửa phía dưới, xoay một cái khóa trái cửa lại.

Chu Song Sinh ngồi xuống chiếc ghế trước máy tính, anh ta lưng hùm vai gấu ngồi đến mức chiếc ghế kêu kẽo kẹt. Điền Yên sợ anh ta sẽ làm gãy nó mất.

Chu Song Sinh ai da một tiếng, lấy hộp thuốc từ trong túi nhét vào đó.

“Cô gái nhỏ bên ngoài bị tôi dọa sợ rồi, cô nói xem nếu tôi đến nhiều thêm vài lần không biết có thể trị hết tật xấu nhát gan của cô ta không nhỉ.”

Trong phòng điều khiển không có cửa sổ, cách cửa hàng phía trước còn có một kho hàng. Nói chuyện ở chỗ này, nếu người khác không ghé sát cửa nghe lén thì sẽ không nghe được.

Điền Yên nhìn thoáng qua mắt mèo, sau khi xác nhận không có ai mới lấy một cái ghế dựa qua, ngồi đối diện anh ta.

“Nói chính sự, Bàng Kinh Phú mua một gian phòng 8888 ở quán rượu, tôi nghi ngờ đó là căn cứ của anh ta. Ngày hôm qua tôi đến, nghe người ta nói đã ba tháng anh ta không đến đó.”

Chu Song Sinh híp mắt lại, mí mắt dày nặng bị ép thành một khe hở.

“Ba tháng à.”

Anh ta vừa nhớ lại gì đó.

“Ba tháng trước vừa lúc Tứ Phương Trai và Ngân Quang Đường xảy ra ẩu đả. Bọn họ tranh giành mạng sống của hơn hai trăm người và một trăm ký đạn dược trên một con thuyền nhập cư trái phép.

“Ai thắng?”

Chu Song Sinh cười lạnh: “Người trên con thuyền Papua New Guinea kia thấy tình hình không ổn, vì bảo toàn tính mạng nên vừa chạy vừa ném hàng xuống biển. Hai bên đều chó như nhau, lái thuyền xuống biển cướp đoạt khắp nơi.”

Điền Yên cười: “Xem ra bọn họ rất có thiên phú làm chó.”

Điền Yên không hay nói đùa, những lời này khiến Chu Song Sinh sửng sốt.

“Chuyện này làm kinh động cơ quan an ninh quốc gia của hai nước, cảnh vệ bờ biển còn có cả ICPO. Cả hai bang phái đều do Bàng Kinh Phú tổ chức, thật sự là nội chiến. Anh ta kéo mười mấy người ra nước ngoài lẩn trốn đầu ngọn gió, gần đây tình hình ổn định mới quay về.”

Chu Song Sinh chỉ vào cô nói: “Cô xem như là mèo mù vớ phải chuột chết. Chúng tôi ngồi xổm ở đây chín tháng vẫn không tìm thấy anh ta, cô mới ba tháng đã gặp được, hai ngày gặp anh ta tận hai lần! Xem ra số tiền lần này cô không thể không lấy.”

Điền Yên ôm cánh tay, bắt chéo chân thở dài. Quần jean rách lộ ra đầu gối trắng nõn: “Thật ra tôi định hai ngày nữa thì từ bỏ, để giữ người này mà một ngày làm ba việc, người sắt cũng không chịu nổi.”

Chu Song Sinh sợ hãi ngồi thẳng người: “Cô đừng làm vậy! Tên cẩu tặc(*) kia gặp hai lần đã nhớ mặt cô, không ai thích hợp với nhiệm này hơn cô đâu. Chúng ta vất vả chín tháng, bây giờ hy vọng của chúng ta đều ký thác lên người cô!”

“Yên tâm đi, tôi đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không tự dưng bỏ dở giữa chừng.”

Điền Yên cười, mày cong cong, giữa lông mày tản ra sự sảng khoái, gương mặt tràn ngập tinh thần thanh xuân phấn chấn.

Trời sinh mang đến cảm giác hồn nhiên, đối mặt với sự giảo hoạt, quỷ kế đa đoan của Bàng Kinh Phú, cô dùng khuôn mặt này là tốt nhất.

Cho nên bọn họ tận sức bồi dưỡng Điền Yên, chính là vì để giải quyết tên cẩu tặc ác độc này.

(*): tiếng nhục mạ người khác bất trung bất nghĩa