Bảy giờ sáng đi làm tại cửa hàng tiện lợi, lúc Điền Yên đến, người làm việc cùng cô Chúc Nhược Vân đã mở cửa hàng chuẩn bị thức ăn nhanh.
Điền Yên thay quần áo, lấy một viên cá viên trong lò cho vào miệng. Cô vặn nhỏ lửa, tách riêng nguyên liệu ở bên cạnh rồi cho riêng vào ô vuông nấu oden.
Chúc Nhược Vân hỏi cô chuyện tiêu thụ của quán bar. Điền Yên nói nội dung công việc tối hôm qua cho cô ta không sót một chữ.
Cô ta bị dọa mất mật, lắp bắp hỏi: “Vậy…… Tôi, rốt cuộc có nên đi hay là không đi đây?”
“Nếu sẵn sàng bị đánh thì cô cứ đi.”
Vẻ mặt Chúc Nhược Vân đau khổ: “Cả đêm cô kiếm được nhiều như vậy, tôi cũng muốn đi. Nhưng nếu thật sự bị đánh, không bằng tôi ở đây lấy hai ngàn tám tiền lương.”
“Những người bị đánh còn được bồi thường tiền, phỏng chừng cũng không thấp đâu. Nói trắng ra còn không phải là cách kẻ có tiền phát tiết sao.”
Điền Yên khuấy đồ ăn trong nồi, nước bắt đầu sủi bọt.
Chúc Nhược Vân: “Nam thì bị đánh, lỡ như phụ nữ bị bắt làm loại chuyện đó thì sao.”
“Vậy số tiền chắc chắn nhiều hơn, chắc chắn là hơn hai ngàn tám.”
Chúc Nhược Vân chu miệng lên, đặt thùng mì gói xuống dưới chân, ngồi xổm xuống kệ để hàng sắp xếp đồ.
“Chờ tôi thật sự thiếu tiền đến sống không nổi thì tôi sẽ đi, vậy còn cô? Cô muốn làm ở đó sao?”
Điền Yên nhướng mày, như là hứng thú với vấn đề này: “Tôi sẽ suy xét.”
“Hả? Vậy cô định khi nào từ chức? Trong tiệm cũng không thể một mình tôi làm, tôi sẽ mệt chết mất.”
“Yên tâm đi, trước khi tôi từ chức sẽ nói với cửa hàng trưởng để tìm người cần mẫn hơn cho cô.”
“Trước giờ tôi chưa từng thấy người nào siêng năng hơn cô. Người làm việc với tôi toàn lười biếng, chuyện gì cũng tới tay tôi.”
Điền Yên đi đến tủ lạnh, lấy một hộp cơm hộp đã hết hạn từ tối hôm qua, xoay người bỏ vào lò vi sóng.
Cô thuần thục ấn nút cài đặt. Cánh cửa kính phía sau bị đẩy ra, kèm theo đó là âm thanh thanh thúy của chuông gió và tiếng chào ‘hoan nghênh quý khách’ máy móc điện tử.
“Hoan nghênh quý khách, đồ ăn nhanh còn chưa chuẩn bị xong. Hiện tại chúng tôi chỉ có xúc xích nướng, cá viên và mì gói." Điền Yên cúi đầu điều chỉnh thời gian của lò vi sóng, đuôi tóc xõa ngang cổ, để lộ một phần làn da trắng mịn.
“Lấy cho tôi một gói thuốc.”
Người đàn ông đi đến trước quầy, âm thanh trầm thấp như bị ma sát với sỏi đá, từ phía sau rót vào tai cô.
“Anh muốn loại thuốc lá nào?”
Điền Yên quay đầu lại, tóc dài theo chuyển động của cô mà phẩy qua khuôn mặt rơi xuống. Hai người nhìn thấy nhau thì đều sửng sốt một chút.
Bàng Kinh Phú nheo mắt lại, mắt hai mí thâm trầm lộ ra sự khó chịu, ánh mắt lạnh thấu xương đánh giá đồng phục trên người cô.
“Tháp Hạc Vàng 1916.”
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cây dừa màu đen trắng, cài cúc đến xương quai xanh. Chiếc quần dài màu xám có vẻ giản dị, trước ngực đeo một sợi dây chuyền bạc trung hòa với sự thô bạo trên người.
Tóc ngắn xõa tung thoạt nhìn như vừa mới tắm xong, tóc mái ba bốn lười biếng buông lơi trên trán.
Điền Yên lấy một gói thuốc lá phía sau kệ, cầm máy quét mã lên. Cô cảm nhận được có một ánh nhìn nguy hiểm đang chăm chú nhìn mình.
Hơi thở của Điền Yên đình trệ một chút, tiếng tí tách vang lên, cô hỏi anh: “Một trăm, anh muốn trả bằng tiền mặt hay quét mã?”
Bàng Kinh Phú lấy từ trong túi ra một xấp giấy màu đỏ, lấy một tờ đặt lên kệ thủy tinh, dùng hai ngón tay đẩy nó về phía cô.
Ngón tay được cắt tỉa gọn gàng đặc biệt sạch sẽ, mu bàn tay nổi gân xanh, là hình mẫu bàn tay được sinh viên y khoa yêu thích. Khung xương rõ ràng, làn da trắng nõn.
Nếu không có vết sẹo nâu thẳng tắp trên cánh tay thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Điền Yên đặt tiền vào máy dò tiền, âm thanh máy móc phát ra "một trăm", giống như muốn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
“Cảm ơn đã chiếu cố.”
Bàng Kinh Phú cầm lấy hộp thuốc cất vào túi, anh đút hai tay vào túi, nói ra lời chế nhạo không rõ nghĩa.
Điền Yên không ngẩng đầu chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính tiền, cô giả vờ như đang đếm lại tiền lẻ, ngay cả lò vi sóng vang lên phía sau cũng mặc kệ.
Cô nhớ lại câu tối hôm qua: Có tiềm chất làm chó.
Điền Yên không phải, nếu không bây giờ cô đã quỳ xuống, dâng hai tay đưa thuốc lá cho anh.
Tiếng chuông gió lại vang lên lần nữa. Sau một câu ‘hoan nghênh quý khách’, cả người Điền Yên xụi lơ, cô chống quầy, cánh tay đè trán thở dài.
Thấy khách đã đi Chúc Nhược Vân ôm cái thùng trống đến trước quầy thu ngân. Cô ta không nhịn được liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi ngoài cửa kính, một bên nói chuyện với Điền Yên.
“Nếu cô từ chức cũng phải giúp tôi nói với cửa hàng trưởng, thông báo tuyển dụng một cô gái, tôi không muốn làm việc với đàn ông.”
“Yên tâm đi, sẽ không có nam.”
“Tại sao? Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Điền Yên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng kiên định: “Tôi không định từ chức.”
Chúc Nhược Vân nghiêng đầu, ánh mắt ngốc nghếch, ôm thùng hàng thở dài: “Điền Yên, cô thật thất thường mà.”