Chương 38

“Tại sao?”

Tạ Lương cười hì hì:

“Là người nhà của bệnh nhân, đi vào cùng bệnh nhân không phải rất bình thường sao? Tôi đi vào chọc tức cậu ta. Hơn nữa cậu ta có Từ Chính Đông, cậu có tôi - -”

Tô Hạnh Xuyên cúi xuống nhìn anh ta.

“Thì là cân bằng quân số địch ta đó.”

Tạ Lương tự tin nói. Tô Hạnh Xuyên nghẹn lời.

Vẫn là phòng khám số ba, Tô Hạnh Xuyên đi lên gõ cửa.

“Mời vào.”

Giọng của Lý Huyên truyền ra ngoài.

Tô Hạnh Xuyên vừa mới định đẩy cửa đi vào, Tạ Lương đã xông đến trước mặt anh, đỡ lấy cánh tay anh ung dung đi vào phòng khám. Lúc Lý Huyên ngẩng đầu nhìn thấy hai người họ rõ ràng bị khựng lại đôi chút. Tạ Lương lập tức làm bộ làm tịch, dựa vào cái mác người nhà bệnh nhân, đặt tay lên vai của Tô Hạnh Xuyên, thân thiết nói:

“Bác sĩ Lý, hôm nay Hạnh Xuyên nhà chúng tôi đến cắt chỉ.”

“... là rút ống.” Tô Hạnh Xuyên sửa lại.

Tạ Lương cười gượng hai tiếng.

“À à đúng, là rút ống.”

Tô Hạnh Xuyên đột nhiên hối hận đã kể chuyện Lý Huyên và Từ Chính Đông cho Tạ Lương nghe, thật sự quá mất mặt rồi.

Tối qua Lý Huyên ngủ không ngon, dưới mắt có hai quầng thâm nhạt, nhìn thấy Tạ Lương đỡ Tô Hạnh Xuyên đi vào, sắc mặt lại càng khó coi, thấy cậu mím chặt khóe môi liền nghĩ, Lý Huyên trưởng thành thật rồi. Trước đây Lý Huyên có cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt, bất kể đối phương là ai, tức giận là tức giận, không hài lòng chính là không hài lòng. Bây giờ Lý Huyên đã học được cách kiềm chế. Tô Hạnh Xuyên không cảm thấy vui mừng mà ngược lại còn cảm thấy đau lòng. Anh thà rằng Lý Huyên cứ luôn không hiểu chuyện như vậy. Lý Huyên đeo khẩu trang và găng tay, đem thuốc tê và dụng cụ nội soi tiết niệu đã chuẩn bị trước lấy ra, nói với Tô Hạnh Xuyên:

“Nằm bên kia.”

Tô Hạnh Xuyên nhìn một đống đồ trên tay Lý Huyên trong lòng vẫn còn lo sợ, anh ho một tiếng, muốn nói gì đó để giảng hòa nhưng đối phương nghĩ tới là Lý Huyên thì lại thấy ngượng, nghĩ một chút thấy vẫn là không nên nhiều chuyện, lại nằm lên giường Lý Huyên chỉ.

Tạ Lương đứng một bên quấy rối:

“Bác sĩ Lý, anh ấy mổ cái này xong thì mất bao lâu mới có thể sinh hoạt được như bình thường?”

Lý Huyên ngừng động tác. Tô Hạnh Xuyên theo bản năng cảm thấy chột dạ, nhanh chóng vỗ tay áo của Tạ Lương, kêu anh ta im mồm. Nào ngờ Tạ Lương không hiểu ý gì hết, nắm lấy tay anh nói:

“Không sao, không sao, đừng sợ.”

“….”

Tô Hạnh Xuyên mắng một câu trong lòng. Lý Huyên ngước mắt liếc qua tay của Tạ Lương, lúc cúi xuống càng thêm trầm mặc, cậu nói:

“Khoảng một tháng.”

Tạ Lương còn muốn nói tiếp, Tô Hạnh Xuyên thực sự nhịn không nổi nữa, nói thẳng:

“Cậu ra ngoài trước đi.”

Tạ Lương “Hứ” một tiếng

“Em ở đây với anh.”

Tô Hạnh Xuyên còn muốn nói thêm, Lý Huyên đã lạnh nhạt cắt ngang:

“Đừng cử động.”

Tô Hạnh Xuyên xoay đầu, đối mặt với Lý Huyên, cậu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt. Sự tốt đẹp của tối qua dường như chưa hề tan hết. Tô Hạnh Xuyên hối hận nhưng Lý Huyên mặc blouse thật sự rất quyết rũ, anh vừa nhìn hầu kết đã chuyển động, cảnh tượng tối qua cuồn cuộn hiện lên, ôm ấp, đầu lưỡi dây dưa, áo khoác nhăn nhúm dính sát vào cơ thể… Tô Hạnh Xuyên khó mà không nhớ lại. Anh đen tối nghĩ: Tối qua nên cắn rách cánh môi của Lý Huyên, để lại dấu vết, để cho Từ Chính Đông nhìn thấy. Hơi thở ôn hòa và sự kí©h thí©ɧ của “nɠɵạı ŧìиɧ” bốc cháy hừng hực. Tô Hạnh Xuyên thích nhìn Lý Huyên cố ý làm mặt tức giận, anh thích thấy cảm xúc của Lý Huyên vì anh mà thay đổi, ít nhất cũng chứng minh được, phần tình cảm này không chỉ có mình anh độc diễn một mình. Lý Huyên đang ghen, anh nhìn ra được.