Chương 10:

Tô Hạnh Xuyên vừa thay quần áo bệnh nhân, Tạ Lương đã vội vội vàng vàng đi vào.

“Mấy giờ phẫu thuật? Tôi không tới muộn đúng không?”

“Mười giờ rưỡi." Tô Hạnh Xuyên cài nút áo cuối cùng.

Tạ Lương ngồi xuống: "Vừa lúc lấy cớ cùng cậu chờ làm phẫu thuật trốn được cuộc họp thường kỳ mỗi tháng một lần chết tiệt kia."

Tô Hạnh Xuyên cười cười.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười giờ, một y tá khác đi vào thông báo Tô Hạnh Xuyên chuẩn bị sẵn sàng, xác nhận vấn đề cấm ăn uống với anh, sau đó chỉ dẫn anh đến phòng phẫu thuật.

Anh thấy Lý Huyên đứng phía xa xa.

Cậu mặc một bộ đồ phẫu thuật ngoại khoa, thoạt nhìn vừa chuyên nghiệp lại đáng tin cậy, thực sự là trưởng thành, Tô Hạnh Xuyên nghĩ.

Lúc nằm trên bàn mổ, bác sĩ gây mê và hộ sĩ vây chung quanh anh nhưng Tô Hạnh Xuyên chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Huyên.

Lý Huyên cảm nhận được ánh mắt của anh vậy mà đi tới.

Tiểu Huyên, Tô Hạnh Xuyên len lén gọi tên cậu trong lòng.

Trước kia, lúc còn yêu đương, Tô Hạnh Xuyên luôn nói đùa, dù Tiểu Huyên không dám cầm dao mổ thì anh nguyện trở thành bệnh nhân đầu tiên của cậu.

Giờ phút này nó giống như một lời tiên tri.

Thuốc mê dần có tác dụng, nửa người dưới hoàn toàn mất đi tri giác nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Tô Hạnh Xuyên nhìn thấy Lý Huyền đi tới bên bàn phẫu thuật, y tá cùng cậu đối chiếu dụng cụ phẫu thuật.

Y tá không biết quan hệ giữa Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên, còn an ủi anh: "Bình tĩnh chút, cái này giống như tiểu phẫu vậy, bác sĩ Lý của chúng tôi tháng này đã làm bảy tám ca rồi.”

Tô Hạnh Xuyên nói: “Tôi không lo lắng, bác sĩ Tiểu Lý cho dù cải tạo tôi thành quái nhân cơ khí, tôi cũng không có nửa câu oán hận.”

Lời này là nguyên văn câu nói đùa năm đó.

Sau khi Lý Huyên nghe xong, lông mi khẽ run, vẻ mặt có chút biến hóa, Tô Hạnh Xuyên vừa định nói thêm gì đó nhưng đèn lớn trên đỉnh đầu tự nhiên sáng loáng, sáng đến mức thiếu chút nữa anh đã không mở mắt ra được.

Đm, thật sự muốn hạ dao.

Tô Hạnh Xuyên vừa mới nhập vai, giờ phút này mới đột nhiên nhận thức được trên bàn mổ không thích hợp thả thính: "Chờ chờ một chút--"

Lý Huyên lạnh lùng liếc mắt một cái.

Anh vội vàng xin tha: “Không phải đâu, tôi nói đùa đấy, bác sĩ Tiểu Lý, niệm tình trước kia tôi đối với em... Cũng không tệ lắm, nhất định phải phát huy trăm phần trăm năng lực!"

Chưa đầy hai tiếng cuộc phẫu thuật đã kết thúc.

Lúc Lý Huyên ra ngoài, Tạ Lương đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật gọi điện thoại, mặt mày tươi cười.

Lý Huyên tháo khẩu trang xuống, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Thấy anh ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu không hợp người và chiếc đồng hồ Rolex trên tay, từ trong ra ngoài đều lộ rõ lòng hư vinh và cảm giác thượng đẳng, Lý Huyên khịt mũi coi thường.

Tạ Lương vừa cúp điện thoại, liếc mắt đã thấy Lý Huyên mặc áo phẫu thuật màu xanh lam đang đứng ở cửa lập tức bị dọa giật mình, vội vàng đứng dậy bước qua: “Bác sĩ, thế nào rồi?”

Lý Huyên chẳng nói chẳng rằng, lướt qua anh ta rồi đi thẳng.

“Tình tình nóng nảy thật.” Tạ Lương lẩm bẩm một câu, quay đầu lại thì thấy Tô Hạnh Xuyên bị đẩy ra.

Y tá nói: “Người nhà lại đây giúp một tay!”

“Đến đây, đến đây!”

Cách đó không xa, bước chân Lý Huyên khựng lại, sắc mặt sa sầm.

Y tá nói tiếp: “Anh là người nhà của bệnh nhân Tô Hạnh Xuyên? Phiền anh đỡ bên kia bằng hai tay, trực tiếp đẩy về phòng bệnh.”

Người nhà, từ người nhà này bao hàm quá nhiều thứ.

Người kia là người nhà của Tô Hạnh Xuyên.

Một bác sĩ khác đi ngang qua, hỏi cậu: “Bác sĩ Lý mệt hả?”