Cao Mỹ Kiều ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, trên người là chiếc váy Chanel sang trọng, ôm trọn lấy dáng người thon thả, chân mang một đôi giày cao gót mười phân, trên mặt trang điểm nhè nhẹ, những đường nét trên khuôn mặt tạo nên một cảm giác rất quyến rũ, vài lọn tóc xoăn tùy ý thả trên vai, cực kỳ gợi cảm, đây hoàn toàn là dáng vẻ của một ngôi sao nổi tiếng.
Ánh mắt của Đường Nhã Phương hơi nhíu lại, vẻ mặt lại vô cùng hờ hững.
Ngay lúc này, tầm mắt của Cao Mỹ Kiều cũng xoay chuyển, nhìn qua phía bên này.
Ngay khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Đường Nhã Phương, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng hốt, sợ hãi kêu lên:
"Đường Nhã Phương?"
"Là tôi."
Đường Nhã Phương một bên đùa nghịch chiếc máy ảnh, thản nhiên nhìn cô ta.
Cao Mỹ Kiều nhíu mi, mỉa mai cười nói: "A, tôi nhớ phóng viên mình hẹn trước là người khác mà nhỉ, hử, đây không phải là phóng viên Đường gần đây đang rất nổi tiếng hay sao?"
"Phóng viên hẹn trước với cô bị bệnh phải nằm viện rồi, tạm thời tôi sẽ thay thế cô ấy, nếu như cô Cao không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu đi."
Đường Nhã Phương như không nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Cao Mỹ Kiều, dứt khoát nói, rõ ràng là cô không muốn lãng phí thời gian của mình ở trên người cô ta.
Nhưng Cao Mỹ Kiều lại cố tình không muốn như vậy.
Chỉ thấy cô ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, ngồi xuống chiếc sofa đối diện Đường Nhã Phương, đôi mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm cô, nói: "Không vội, chẳng mấy khi mới gặp được "bạn cũ", dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cùng nhau ôn lại chuyện xưa đã, không phải sao?"
"Tôi thật không nhớ rõ là giữa hai chúng ta có chuyện xưa gì cần nói với nhau cả.”
Đường Nhã Phương lạnh lùng nói, trong lòng cũng hiểu rõ, người phụ nữ này, đơn giản là muốn mượn cơ hội này mà chế giễu cô mà thôi.
"Cũng không thể nói như vậy được, dù thế nào đi chăng nữa thì cô và tôi cũng là bạn trong bốn năm đại học mà. Hơn nữa, chúng ta cũng đã từng cùng thích một người, làm sao có thể không có chuyện xưa kia chứ?"
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Cao Mỹ Kiều bỗng hiện lên vẻ giận dữ.
Cao Mỹ Kiều thật sự muốn nhân lúc cô gặp khó khăn mà chế giễu cô vài câu để thỏa cơn giận trong lòng.
Khi còn học đại học, hai người thường bị đem ra so sánh với nhau về ngoại hình, khí chất, gia cảnh, thành tích... mà Cao Mỹ Kiều lại luôn luôn bị xếp sau Đường Nhã Phương.
Càng khiến cho cô ta tức hơn đó chính là, khó khăn lắm cô ta mới thích một chàng trai, kết quả anh ta lại là chồng chưa cưới của Đường Nhã Phương.
Lúc đó, khi mọi người biết chuyện này của Cao Mỹ Kiều đều cười nhạo cô ta, mối hận này, cô ta cho rằng tất cả đều là do Đường Nhã Phương gây ra.
Cô ta không chịu được nỗi tủi nhục này, từ đó về sau luôn gây sự với Đường Nhã Phương.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, Cao Mỹ Kiều vẫn không tìm được một cơ hội nào có thể gây khó dễ cho Đường Nhã Phương, vì vậy, mối hận này đã tích tụ nhiều năm như vậy rồi.
Hiện giờ gặp lại, Đường Nhã Phương xuất hiện trước mặt cô ta với bộ dạng của một "kẻ thua cuộc", cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội làm khó dễ có chứ.
"Vậy thì lại càng không có chuyện gì hay để nói rồi, nói thẳng ra thì chính là lúc còn trẻ mắt bị mù, không phân biệt ai tốt ai xấu, cô Cao có lẽ cũng nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không thì, hôm nay người rơi vào tình cảnh này, chính là cô đấy."
Vì sao người phụ nữ này lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ?
Cô vừa mới bị từ hôn mấy ngày nay, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện này, chẳng lẽ bây giờ dáng vẻ của cô không phải là đau lòng, khổ sở, chịu không nổi bất kỳ lời chỉ trích cùng khıêυ khí©h nào hay sao?
Hay là... Cô đang giả vờ bày ra dáng vẻ như vậy để lừa cô ta?
"A, Đường Nhã Phương, có lẽ tôi đã quá xem thường có rồi."
Cao Mỹ Kiều nhìn chằm chằm Đường Nhã Phương một lúc, trong lòng kết luận rằng cô đang giả vờ, ánh mắt bỗng trở nên hung ác: "Ban đầu chính vì Vi Vịnh Phong, cô khiến tôi bị mọi người chê cười. Thật không thể ngờ được cô cũng có ngày hôm nay, bị chồng sắp cưới của mình lừa gạt, lại bị chị của mình cướp mất chồng sắp cưới, ha ha ha, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó hai người đang chuẩn bị cưới nhau phải không? Thế nào? Cảm giác bị phản bội có dễ chịu không?"
Lần này, ánh mắt Đường Nhã Phương rõ ràng có thay đổi một chút, nhưng lại không nói gì.
Thật ra chính cô cũng rất để ý đến việc này, nếu không thì cô cũng sẽ không ghét Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc nhiều như vậy.
Chẳng qua, chỉ với vài điều như vậy mà Cao Mỹ Kiều nghĩ có thể làm cô khó chịu thì cũng thật quá buồn cười rồi đi.
"Việc này thì có gì mà đau lòng kia chứ? Có người vui lòng cướp đi một tên đàn ông tồi tệ như vậy, mặc dù tôi có hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn cảm thấy bản thân thật may mắn. Chẳng qua, người đáng thương nhất, có lẽ không phải là tôi đâu nhỉ? Mà là những người vẫn nghĩ là đã chiếm được rồi