Chương 5: Đồng hành

Editor: Băng Tâm

“Hưu, hưu ~” hai tiếng vang.

Một con thỏ và một con gà rừng rơi vào trong bụi cỏ tối tăm.

Hai người đi theo sau con thỏ và gà rừng đều sững sờ trước chiêu thức thần kỳ này.

Sau một lát, Lâm Vận Lạc tiến lên nhặt thỏ, Hứa Mộng cũng đi đến bên cạnh Lâm Vận Lạc nhặt gà rừng.

“Hai người chúng ta lên, cư nhiên còn không bằng một người tàn phế!!!” Lâm Vận Lạc trầm mặc nhìn con thỏ bị một chiếc lá cắt vỡ yết hầu.

“Đây phải chăng là diệp phi hoa trong truyền thuyết?” Hứa Mộng kinh ngạc cảm thán nhìn con gà rừng đã chết: “Thật là lợi hại! Thời buổi này áp tiêu đều lợi hại như vậy sao?”

Trong mắt Hứa Mộng, Dịch Thanh chỉ là tiểu đệ của một tiêu cục bị đuổi gϊếŧ đến mức phải nhảy vực. Tiểu đệ bị thương đã lợi hại thế này, vậy đầu lĩnh tiêu cục chẳng phải càng thêm lợi hại sao? Mà trên đời này tiêu cục có ngàn vạn……

Sau khi xuyên qua kết giao với thượng cấp vũ lực Dịch Thanh, tức khắc họ đối với giang hồ khó lường trong truyền thuyết tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Bọn họ cảm giác đại hiệp thế giới này, chỉ cần nhảy, nhảy vài bước là có thể bay lên trời.

Dịch Thanh nghe hai người nói chuyện ở xa xa, hơi ngẩn ra sau đó giải thích: “Không phải, hai vị chỉ là chưa từng sinh tồn ở nơi hoang dã. Sau này việc săn thú cứ để tôi……”

Vì để giữ lòng tự tôn cho hai ân nhân đã cứu mạng, lời của Dịch Thanh có thể nói là tương đối uyển chuyển.

Từ khi bị yêu cầu an tĩnh tịnh dưỡng, Dịch Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, tùy ý để các ân nhân đẩy hắn đi du hành nơi sơn dã.

Tuy rằng hắn cảm thấy không cần thiết, nhưng ba người kia lại cảm thấy rất cần.

Dịch Thanh muốn hỗ trợ săn thú nhưng chưa kịp nói, đã bị Lê Yên Thanh chạy tới đánh gãy:

“Để ngươi làm cái quái gì? Bị thương lại chẳng có chút dáng vẻ của người bị thương. Ngươi bị thành ra thế này rồi còn muốn làm, không muốn sống nữa sao?”

Tuy rằng Dịch Thanh chỉ phóng ra hai chiếc lá, nhưng vẫn là làm một loạt động tác mạnh.

Dù bọn người Lê Yên Thanh không hiểu võ công, nhưng bọn họ vẫn biết để biến một chiếc lá thành ám khí có thể gây sát thương, khẳng định là phải dùng nội lực.

Mà một chút sức lực này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Lâm Vận Lạc cầm con thỏ đi đến, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, người bị thương không nên động đậy!”

Nếu không có sự hỗ trợ của Dịch Thanh thì bọn họ sẽ không có một bữa tối phong phú. Nhưng một người tay chân lành lặn Lâm Vận Lạc vẫnl chưa mặt dày đến nỗi để một người thương tích đầy mình giúp săn thú.

Kết quả dưới sự cường điệu mạnh mẽ của mấy người bọn họ, Dịch Thanh lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác được người khác "hầu hạ".

Tuy rằng đối với bọn Lê Yên Thanh mà nói chỉ đơn giản là chăm sóc một người bạn đồng hành bị thương mà thôi.

Nhưng đối với Dịch Thanh từ bé đã được huấn luyện để trở thành sát thủ mà nói thì sự chăm sóc này quá mức tỉ mỉ tinh tế.

Đối với Dịch Thanh thì ném hai chiếc lá chỉ là một cử động nhỏ, không đáng nhắc.

Nhưng đám người Lê Yên Thanh khi thấy máu rỉ ra từ dải băng trên tay hắn thì sắc mặt ngay lập tức tối lại. Khiến một tên không sợ chết như Dịch Thanh sinh ra cảm giác bất an.

Chờ Lê Yên Thanh lại lần nữa dùng thuốc băng bó cho hắn xong, Dịch Thanh bị bắt lên ghế ngồi úp mặt vào cây.

Lý do rất đơn giản, chỉ cần Dịch Thanh không nhìn thấy bọn họ chật vật bắt thỏ sẽ không ra tay hỗ trợ.

Sau nửa canh giờ, ngây ngốc đối mặt với cây cối Dịch Thanh lại được mấy người họ đẩy đến bên đống lửa. Không ngoài dự đoán của hắn khi trên đống lửa chỉ có một con thỏ và một con gà.

Muốn nhiều hơn hả? Không có đâu. Trong nửa canh giờ này, không có thêm chút thu hoạch nào.

Nhìn bộ dáng dẫu môi vì nghẹn khuất của ba người họ, Dịch Thanh có nghĩ thầm muốn an ủi, nhưng hắn chưa từng an ủi ai bao giờ cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Một chiếc lá rơi xuống đùi, ngón tay Dịch Thanh giật giật. Rốt cuộc không có nhặt lên.

Đúng lúc này, một con thỏ đĩnh đạc chạy lướt qua bốn người họ.

Dịch Thanh theo bản năng đưa tay kẹp lấy chiếc lá, nhưng nghĩ đến lời dặn của ba người kia bèn không động thủ.

Dịch Thanh không nhúc nhích, ba người đang ngồi xổm kia cũng không nhúc nhích.

Dịch Thanh kỳ quái nhìn hai thiếu niên trước mặt, không hiểu tại sao hai người họ không chạy đến bắt.

Chỉ nghe thấy Lâm Vận Lạc buồn bực mở miệng: “A ~ có phải là tiểu Hôi lúc nãy không?”

Hứa Mộng thở dài: “Đúng là tiểu Hôi đem chúng ta đùa giỡn hơn một nén nhan.”

“Nó đang mỉa mai chúng ta sao? Chắc chắn là đang châm chọc rồi. Có phải nó cảm thấy hai tên đàn ông bắt không được nó thực phế vật?” Lâm Vận Lạc cầm một nhánh cây chọc xuống đất.

“Cái gì? Chẳng lẽ chúng ta không phải trời sinh đã phế vật sao? Là ai cho cậu cái ảo giác là chúng ta đáng tin vậy?” Hứa Mộng ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, tì mặt lên đầu gối nói.

Lê Yên Thanh ưu thương nhìn còn thỏ và con gà trên đống lửa.

Bởi vì lúc này đã rời xa dòng suối nhỏ, bọn họ muốn câu cá cũng không có chỗ để câu.

Nửa canh giờ kia, khi Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng đi săn thú, Lê Yên Thanh phụ trách nướng hai con vật mà Dịch Thanh đã gϊếŧ.

Kết quả thỏ và gà đều nướng chín rồi, hai tên tay chân lành lặn kia vẫn chưa bắt được con vật nào.

“Bang!”

Một tiếng giòn tan lên vang, đánh gãy ưu thương của ba người.

Ba người đang ngồi xổm quanh ngọn lửa nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy tiểu Hôi vừa rồi con đang nhảy nhót, lúc này trên đầu cắm một chiếc lá, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Mấy người quay đầu lại một cách máy móc, nhìn về phía Dịch Thanh đang ngồi trên xe lăn, yên tĩnh một hồi vẫn không lên tiếng.

Dịch Thanh cảm nhận được tầm mắt của mọi người, nhấp nhấp miệng. Nghĩ thầm nên làm cho họ nói gì đó, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn nhìn ba người tình nguyện vì đồ ăn phiền não, cũng không muốn để hắn hỗ trợ, cảm thấy băn khoăn.

Ba người này đã cứu mạng hắn, nên hắn hỗ trợ họ săn thú là điều đương nhiên.

Chẳng lẽ không phải sao?

Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, cánh rừng già trở nên tối đen.

Hai tay Dịch Thanh bị buộc vào tay vịn của chiếc xe lăn.

Là do Lê Yên Thanh trói, lần đầu tiên gặp phải một bệnh nhân không quý trọng thân thể, Lê Yên Thanh có thể nói là nổi trận lôi đình.

Lại không phải không có đồ ăn, bữa tối chỉ với một con gà và một con thỏ xác thực có chút ảm đạm, nhưng không đến mức đói chết.

Bọn họ cũng không yêu cầu cao, chia đều cho bốn người vẫn đủ, bệnh nhân thì cho nhiều hơn một chút.

Kết quả Dịch Thanh vừa ra tay, cánh tay lại rỉ máu, vết thương chưa kịp kết vẩy lại lần nữa nứt ra!

Nứt ra rồi!

Lần thứ hai băng bó lại cho hắn, nhìn cánh tay thảm hề hề kia, Lê Yên Thanh cảm giác chính mình cũng muốn nứt ra.

Lê Yên Thanh băng bó xong, dùng chủy thủ của Dịch Thanh cắt áo hắn, xé miếng vải ra làm hai mảnh rồi trói tay của hắn vào tay vịn xe lăn.

Vỗ một cái vào vai Dịch Thanh, Lê Yên Thanh mặt vô biểu tình: “Ngươi! Ngồi yên cho ta! Cơm, chúng ta sẽ đút cho ngươi! Đêm, chúng ta canh gác! Ngủ, hai người bọn họ phụ trách đem ngươi đưa ngươi vào lều!”

Nói đến đây, Lê Yên Thanh chỉ tay về phía hai tiểu đồng bọn đang thu mình lại như hai con chim cút.

Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng đồng thời gật đầu.

Tiếp theo Lê Yên Thanh lại nhìn Dịch Thanh đang thất thần, hung tợn nói: “Trước khi xuống núi, trừ bỏ lúc đi đại tiện. Ngươi chỉ được phép ngồi yên trên xe lăn! Lại lần nữa để ta thấy ngươi đối xử không tốt với bản thân. Ngươi chờ xem ta sẽ cho ngươi lên thớt!”

Lúc này Lê Yên Thanh đã hoàn toàn quên mất, người trước mặt không phải là bệnh nhân ngày thường cô tiếp nhận.

Thân là một bác sĩ, khiến một bệnh nhân hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề có rất nhiều cách. Phải phẫu thuật và uống thuốc đắt tiền có thể nói là nỗi sợ lớn nhất của người bệnh.

Cái trước là đau thể xác, cái sau là đau ví tiền. Cả hai cái hợp lại thì sinh ra thống khổ.

Lê Yên Thanh bị Dịch Thanh làm cho tức đến mất kiểm soát, lấy thủ đoạn ngày thường đe dọa mấy đứa nhóc hàng xóm ra dùng.

Con nít hả? Sợ nhất là kim tiêm và thuốc bắc.

Mà Dịch Thanh không phải là trẻ con, hắn là thủ lĩnh của một nhóm thích khách của Thiên Cơ lâu.

Sao có thể sợ mấy lời đe dọa của một đại phu?

Chỉ là……

Dịch Thanh nhìn theo bóng lưng Lê Yên Thanh đang đi về phía đống lửa, lại cúi đầu nhìn hai tay đang bị trói.

Yên lặng để tay dán vào tay vịn chặt hơn một chút.

Hắn sợ không cẩn thận, sẽ làm đứt mảnh vải đang trói tay hắn.

Kỹ năng băng bó vết thương của tiểu cô nương rất thành thục, nhưng kỹ thuật trói người lại vô cùng tệ. Chỉ quấn hai vòng rồi buộc thắtmột cái nơ bướm.

Dù cho hắn không dùng lực, chỉ động một ngón tay thôi cũng đủ tháo gỡ dây trói.

Nhưng Dịch Thanh không tháo, cũng không dám tháo.

Hắn có thể nhìn ra ba người kia muốn tốt cho hắn, điều này hắn vẫn hiểu rõ.

###

Khi Dịch Hồng lần theo dấu vết Dịch Thanh lưu lại trên đường, lúc tìm được người thì thấy Dịch Thanh bị trói hai tay vào tay vịn xe lăn.

Mà ở bên cạnh có ba người đang ngồi xổm quanh đống lửa nướng thịt.

Dịch Hồng ngồi trên cây, nhìn một màn này nheo mắt lại. Từ bước đi của ba người họ, hắn có thể nhận ra tất cả đều không có giá trị vũ lực.

Đầu tiên nghĩ đến là những người kia thừa dịp Dịch Thanh bị độc tính phát tán bắt trói hắn.

Giơ tay bẽ một nhánh cây uốn cong lại, nhắm về phía Lê Yên Thanh người ở gần Dịch Thanh nhất.

Góc độ thập phần xảo quyệt, chỉ cần hắn vung tay, là nhánh cây sẽ đâm vào đầu Lê Yên Thanh.

Dịch Hồng là thích khách ở Thiên Cơ lâu, từ trước đến nay mặc kệ là nam hay nữ, già trẻ, lớn bé đều có thể gϊếŧ sạch.

Bên tai vang lên tiếng xé gió, Dịch Thanh đột nhiên nhìn lại, thấy một nhánh cây nhỏ cấp tốc bắn về phía Lê Yên Thanh.

Dịch Thanh không chút nghĩ ngợi, hơi dùng một chút lực, làm đứt mảnh vải trói tay hắn.

Tay vịn xe lăn dưới bị hắn nắm chặt đến vỡ nát.

Lấy mảnh gỗ ném mạnh chặn lại nhánh cây đang phi về phía Lê Yên Thanh.

Sau đó Dịch Thanh cầm lấy thanh kiếm trên rãnh xe lăn, đứng dậy.

Kéo Lê Yên Thanh ra sau người, giơ kiếm thẳng về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn về nơi nhánh cây kia phóng ra.

Một lúc sau, liền thấy một nam tử mặc hắc y đeo khăn che mặt bước ra với biểu tình phức tạp.

Nhìn Dịch Thanh có thể đứng dậy và giơ kiếm lên và bảo vệ tiểu cô nương. Dịch Hồng kéo khăn che mặt xuống, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không có việc gì chứ?”

Dịch Hồng tự động xem nhẹ Dịch Thanh toàn thân băng bó, với thích khách bọn họ như vậy chẳng là gì.

Có thể chạy, nhảy là ổn rồi, bị thương là chuyện xảy ra như cơm bữa, không đáng nhắc tới.

Lúc này Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng cũng phản ứng lại. Lần lượt chạy đến phía sau Dịch Thanh, xếp hàng sau lưng Lê Yên Thanh.

Trong lòng sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tò mò về hắc y nhân vừa mới lên sân khấu.

Dịch Thanh để lại cho họ ấn tượng tốt, tục ngữ có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người quen của Dịch Thanh chắc cũng là người của tiêu cục?

Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm xem phim, với cách ăn mặc này hiển nhiên cùng tiêu cục không có gì quan hệ.

Hơn nữa vừa rồi người này suýt nữa ném cành cây cắm vào đầu Lê Yên Thanh!

Người này ai?

Ba người tò mò nghĩ.

Xin hãy tha thứ cho ba kẻ chỉ từng xem qua cảnh gϊếŧ người trên phim truyền hình này. Đối mặt tình cảnh trước mắt sinh ra ý niệm mạng nhỏ khó bảo tồn.

Trong đầu nhỏ không nghĩ được đến chuyện khác, chỉ còn tò mò!

Dịch Hồng nhìn hai thiếu niên đứng co ro sau lưng Dịch Thanh và tiểu cô nương kia, trong mắt hiện lên một mạt khinh thường.

Hai thiếu niên kia dù sao cũng là nam tử, lúc này không đứng trước che chắn cho tiểu cô nương mà đứng co ro phía sau cùng nàng.

Không hề có phong phạm của nam tử hán.

Đương nhiên, hai thiếu niên này có xông lên cũng chỉ có chết. Lúc này đối mặt với một kẻ nguy hiểm thì núp phía sau là sáng suốt nhất.

Nhưng điểm này không ảnh hưởng đến việc Dịch Hồng khinh thường mấy thiếu gia công tử quyền quý.

Dịch Hồng thu hồi tầm mắt, lần thứ hai nhìn về phía Dịch Thanh: “Ngươi hiện tại hành động không tiện, muốn ta giúp ngươi nhổ cỏ không?”

Nhổ cỏ, ý chỉ là nhổ cỏ tận gốc. Với sát thủ bọn họ chỉ gϊếŧ vài người thì thường gọi là nhổ cỏ.

Dịch Thanh lắc đầu: “Là bọn họ đã cứu ta.”

Dịch Hồng: “Nhưng mới vừa rồi……”

Dịch Hồng muốn nói về việc Dịch Thanh bị trói, nhưng nghĩ đến Dịch Thanh có thể dễ dàng thoát ra, còn có thể đánh bay nhánh cây của hắn, hiển nhiên không phải chuyện lớn.

Dịch Hồng lại nghĩ đến tin tức hắn mới nghe cách đây không lâu, Dịch Thanh bị lâu chủ phái người đuổi gϊếŧ. Dưới sự truy sát của cao thủ ở Thiên Cơ lâu, Dịch Thanh dù không chết cũng bị độc làm cho tàn phế.

Dịch Hồng nhíu mày nhìn Dịch Thanh: “Ngươi bị thương không nhẹ, ta đưa ngươi đến nơi khác để trị thương, sau đó chúng ta quay về……”

Nói tới đây, Dịch Hồng không thể tiếp tục nữa.

Tuy rằng hắn không biết vì sao Dịch Thanh muốn trốn khỏi Thiên Cơ Lâu, nhưng nếu đã quyết thì chỉ có thể chết.

Hình phạt của Thiên Cơ lâu dành cho người bỏ trốn rất nặng, trở về không chết cũng mất nửa cái mạng. Cho dù là thủ lĩnh cũng không ngoại lệ.

Đúng như hắn dự liệu, Dịch Thanh nghe vậy liền lắc đầu hai cái: “Ta không về.”

Dịch Hồng cũng đành sửa miệng: “Vậy cũng được, ngươi cứ dưỡng thương trước, chờ ta nghĩ cách lấy thuốc giải cho ngươi.”

Ngàn cơ tán một tháng độc phát một lần, không có giải dược chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử.

Giải dược khó lấy, nhưng là Dịch Hồng có thể vì Dịch Thanh mạo hiểm.

Năm đó Thiên Cơ lâu sàng lọc một đám trẻ Dịch Hồng và Dịch Thanh là hai đứa trẻ sống sót duy nhất.

Vốn dĩ chỉ có một người được sống, nhưng Dịch Hồng có thể sống, có thể nói là hoàn toàn dựa vào Dịch Thanh.