Chương 47: A… Đừng Đùa Nữa (H)

“A a ưm… Hứa Cận, đừng đùa nữa, nhanh lên…”

Tinh thần Chu Tuế Tuế căng thẳng cực độ, chỉ lo sợ đột nhiên có ai đó bước vào, vì vậy muốn nhanh chóng kết thúc.

Nhưng Hứa Cận lại vô cùng kiên nhẫn, thản nhiên khuấy huyệt hoa của cô, vui vẻ chơi đùa: “Đừng vội, chúng ta có nguyên một buổi trưa.”

“Hứa Cận, cậu thật khốn khϊếp, ưm a…”

Chu Tuế Tuế cuống đến phát khóc.

Nhưng trước sự trêu chọc của anh, cơ thể lại phản ứng một cách thành thật, phần thân dưới tiết ra chất bôi trơn làm ướt cả tay anh.

Hứa Cận rất hài lòng, lúc này mới rút tay ra, bôi dịch nhờn lên trên dươиɠ ѵậŧ của mình: “cậu nhỏ” cương cứng kiềm chế đã lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, dùng đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ tách môi lớn đầy đặn ra, rồi đưa vào bên trong lỗ nhỏ khép kín…

“Ha… Ưm… Khít quá, Tuế Tuế…” Hứa Cận khẽ hét lên, trông vừa khó chịu vừa hài lòng.

Cảm nhận được sức ép như thiêu đốt ở phần dưới, Chu Tuế Tuế chỉ có thể bất lực nắm chặt bàn, chuẩn bị chịu đựng sự va chạm thô bạo của anh.

Hứa Cận ngả người xuống lưng cô, dùng tay phải ôm lấy vai cô, dùng tay trái che miệng cô và thì thầm: “Tuế Tuế, đừng rên to.”

Dứt lời, dùng lực hông, đưa toàn bộ dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào bên trong lỗ nhỏ đang mấp máy của cô, càng ngày càng tiến sâu vào.

“Á á... A”



Anh nhấp hai lần, như thể để xác nhận xem nó đã đến điểm sâu nhất chưa.

Chu Tuế Tuế vẫn biết đau, cô đưa tay xoa bụng, nhưng bị kẹt giữa anh và cái bàn, không còn cách nào trốn thoát, cô chỉ có thể há miệng cắn vào tay đang giữ chặt cô của anh, chịu đựng nhịp hông của anh.

Hứa Cận để mặc cô cắn, dưới bẹn đã kêu gào, nếu không phải là trong lớp, anh thật sự muốn đè cô xuống mà “quất” cô thật mạnh.

Bây giờ thì có ích gì, để không phát ra tiếng động, anh phải kiểm soát sức lực của mình, cố gắng không để cơ thể cô đập vào bàn, gây tiếng ồn, thu hút sự chú ý của mọi người.

Với tất cả những tiếng rêи ɾỉ bị mắc kẹt trong cổ họng, cô chỉ có thể cho anh biết cô cảm thấy thoải mái như thế nào thông qua cách cắn ngón tay của anh.

Nơi sâu thẳm tê dại, cơn đau vừa rồi biến mất, kéo theo đó là một kɧoáı ©ảʍ đánh mất lí trí.

Kɧoáı ©ảʍ khiến cô không kiềm chế được mà mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ anh, dịch nhờn chảy xuống từ nơi hai người giao hợp.

Chu Tuế Tuế lo lắng quần sẽ bị ướt nên chỉ có thể dùng tay hứng lấy.

“Đệch! Thật là phê, Tuế Tuế, a a…”

Hứa Cận quá phấn khích vì được cô hút, anh ôm cô lùi lại một bước và sau đó điên cuồng lắc hông.

Cơ thể cô gần như ở trên không, hoàn toàn dựa vào một tay Hứa Cận chống đỡ, âm thanh da thịt va chạm và tiếng rên thô bạo mà anh cố kiềm chế nhưng không thể kiểm soát được đồng thời phát ra, cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ.

Động tác của anh ngày càng nhanh, gần như đắm chìm, lỗ nhỏ bị anh làm nóng lên, kɧoáı ©ảʍ dần dần lan ra khắp cơ thể từ chỗ hai người cọ xát nhau.

Hứa Cận đổ rất nhiều mồ hôi trên trán và nhỏ xuống người cô, khiến Chu Tuế Tuế không biết đó là mồ hôi của anh hay là do tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra khi va chạm.



“Tuế Tuế!”

Anh đột nhiên rống lên, vội vàng rút ra, hơi xoay người sang một bên, và thấy một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ bắn trên mặt đất, trên bàn làm việc và trên ống quần của cô.

m đạo vừa rồi đang được lấp đầy đột nhiên trở nên trống rỗng, khiến Chu Tuế Tuế có chút thất thần.

Trong giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé chạm đến dươиɠ ѵậŧ, chỉ cần dùng lực ấn vào là có thể dễ dàng đạt đến cực khoái mà không cần làm gì nhiều...

Nhìn thấy cử chỉ nhỏ của cô, Hứa Cận nghĩ rằng anh đã bắn trước khi cô lêи đỉиɦ, trong lòng nhất thời cảm thấy áy náy, lại lấy tay ngoáy lỗ nhỏ của cô.

“Cậu vẫn muốn tiếp à?”

Chu Tuế Tuế quay đầu, đôi mắt mơ màng, tầm mắt bị một màn sương kɧoáı ©ảʍ che mờ đi.

“Cô vẫn chưa thỏa mãn, tôi không ngại làm tiếp.” Hứa Cận đặt cược vào bản linh của một người đàn ông, cái gì cũng không để ý tới.

“Nhưng mà...” Chu Tuế Tuế bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa xấu hổ nhìn anh: “Tôi đã, hai lần rồi...”

Cô vừa rồi không rên ra tiếng, có chỗ nào là chưa thỏa mãn đâu.

Nghe vậy, sự tự phụ của Hứa Cận đã được lấp đầy, nhưng anh vẫn tỏ vẻ ta đây mà khoe mẽ: “Vậy thì tôi vẫn có thể làm lại lần nữa.”

“Không cần.”