Chương 46: Không Được Bắn Vào Trong

Chu Tuế Tuế lần nữa cầm ly trà thảo mộc kia lên, cau mày, từng hớp một, từ từ uống vào.

Đến bây giờ Hứa Cận mới biết tại sao Phì Tử lại bảo anh mua kẹo để chuẩn bị, và anh thực sự không thể ăn sau khi uống hết cốc này.

Nhưng anh không mua kẹo.

“Tuế Tuế, đừng uống nữa, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.” Hứa Cận đứng dậy, túm Chu Tuế Tuế, định đưa cô ra ngoài.

“Tôi đã uống xong rồi.” Chu Tuế Tuế nhanh chóng nói.

Hứa Cận nghe thấy vậy liền dừng lại, cầm lấy chiếc ly rỗng trong tay, lắc lắc, cô thực sự đã uống xong.

Chẳng lẽ là do anh mua nên dù đắng cô cũng uống hết?

“Có đắng không?”

“Tất nhiên là...”

Chu Tuế Tuế còn chưa dứt lời, Hưa Cận liền ôm cô và cúi đầu hôn cô.

“Cậu đang cố làm dịu cơn đắng trong miệng tôi à? Nhưng miệng cậu cũng đắng.” Chu Tuế Tuế không hiểu tình ý, liếʍ môi một cái, thật giống như không có ích gì…

“Không, tôi nhớ cậu.” Giọng Hứa Cận đột nhiên thay đổi.

Bàn tay đặt trên eo bắt đầu không yên, định luồn vào trong quần: “Bạn học Chu Tuế Tuế, có hứng thú làm một “hiệp” trong lớp không?”



Nghe vậy, Chu Tuế Tuế nhất thời căng thẳng, hét lên: “Cậu điên rồi à?”

Hứa Cận mạnh dạn đè cô xuống bàn, tay anh đã ở trong quần của cô, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống: “Chu Tuế Tuế, tôi có hứng rồi.”

Anh đã muốn làm gì đó với cô kể từ khi đến đây. Anh nghĩ mình có thể kìm chế, kết quả vẫn là đánh giá quá cao bản thân mình.

Anh có quá biếи ŧɦái không?

Hứa Cận thường nghi ngờ bản thân bởi vì chất thải màu vàng trong đầu óc của mình. Rõ ràng trước đây anh không giống như thế này, mà chỉ là khi gặp Chu Tuế Tuế mới ra như này.

“Hứa Cận, đang là ban ngày, đây là trường học!” Chu Tuế Tuế nhắc nhở anh.

Tuy là như vậy, nhưng bị anh áp sát, lại thêm trên bụng có vật cưng cứng chĩa vào, cô cũng không nhịn được mà “tiết nước”.

“Ừm.” Hưa Cận chặn môi cô lại và trả lời cô bằng một giọng nói trong cổ họng.

“Ừm” này có nghĩa là anh biết đây là trường học, nhưng sẽ không vì đây là trường học mà kìm lại, nhưng ngược lại lại thấy kí©h thí©ɧ hơn, càng muốn làm hơn.

“A a ưm —” Chu Tuế Tuế phản kháng lại, tựa như tiếng rêи ɾỉ.

Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại để anh tìm được cơ hội hôn sâu hơn, lưỡi anh đảo quanh miệng cô và hút hết không khí của cô.

Hai tay đặt phía trên khiến anh không thể nào quên đi đôi gò bồng đảo, thành thục mân mê nó, và lòng bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay mịn màng của cô.



Việc vυ" bị xoa và bóp khiến vυ" vừa đau và sưng lên, kí©h thí©ɧ dịch giữa hai chân chảy nhiều hơn, kɧoáı ©ảʍ truyền đến, Chu Tuế Tuế rùng mình một cái, cả người ngất ngây.

Vừa rồi bị chảy ra hay hay chỉ bị ướt thôi?

Cô kẹp chặt hai chân, định đẩy Hứa Cận ra.

Hứa Cận nhẹ nhàng buông môi cô ra, dứt khoát kéo áo trên người cô lên đến ngực, nắm lấy vυ" cô cho vào trong miệng.

Hai đầu ti hồng hào bị kéo căng ra, ngậm trong miệng, bị đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp vuốt ve.

Hứa Cận vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, anh gặm và cắn cô, lắng nghe tiếng thở hổn hển vì đau của cô.

“Tuế Tuế...” Anh ngẩng đầu khỏi ngực cô và nhìn cô với ánh mắt rực lửa, có chút khẩn cầu: “Cho tôi có được không?”

Thân dưới vốn đã trướng lên và đau đớn, anh cũng thò tay móc ra, đặt vật đang cương cứng lên bụng cô, lê nhẹ trên chiếc bụng mịn màng ấy, giảm bớt cảm giác khó chịu dù là nhỏ nhất.

“... Không được bắn vào trong.” Chu Tuế Tuế mặt đỏ bừng, thì thầm nhắc nhở.

“Vậy là cậu đồng ý rồi phải không?” Hứa Cận vui mừng ra mặt, cúi xuống liếʍ vành tai nóng bỏng của cô, hai tay bóp mạnh cặρ √υ" của cô, rồi thò tay vào trong quần của cô.

Phát hiện cô sớm đã ướt đẫm thì lập tức không kìm nén nữa.

Lật người cô lại và để cô nằm trên bàn, tụt chiếc quần dài đến giữa đùi, chỉ để lộ mông.

Hứa Cận đút một ngón tay vào cho cô quen dần, lỗ nhỏ của cô vẫn khít khao, chỉ cần mυ"ŧ một ngón thôi mà đã vậy rồi, không biết “cậu nhỏ” vào trong sẽ sướиɠ đến mức nào!